Nghiêu Thù Đình đâu chỉ lúng túng, nếu như lúc này có một chậu nước ngay trước mắt, nàng chỉ muốn chúi đầu chết chìm cho rồi.
Thực ra thì lúc đầu nàng cũng thành thật ngồi ở phòng ngoài để chờ tẩu tẩu.
Bởi vì lúc nàng đến, mấy nha hoàn ma ma đã kéo nhau đến phòng thu chi để nhận tiền tiêu vặt hàng tháng rồi, lúc mấy người kia trở về, Thái úy và phu nhân vẫn chưa quay lại, trong nhà không người, bọn họ cứ thể ngồi trên xích đu ngoài cửa sổ tự nhiên cười đùa, bàn nhau xem nên lấy tiền tiêu vặt mua thêm một số đồ mới gì.
Một nha hoàn trong số đó nhỏ giọng nói: “Hay là mua một cuốn sách đi, mua cuốn sách trên giá sách trong phòng…’’
Một người khác cười nhạo báng: “Kỹ nữ nhà ngươi, thế mà lại đang tư xuân sao? Cuốn sách kia ngươi có dùng toàn bộ tiền tiêu vặt hàng tháng cũng không thể mua nổi đâu, cái kia chính là một bản xuân cung đồ hiếm có của Nhật Bản đấy, nghe nói các chủ tử trong Hoàng cung cũng phải học những thứ bản lĩnh mới mẻ này để làm vui lòng Hoàng thượng, cũng nghe nói Quảng Tuấn vương cất giấu nhiều nhất, rất nhiều công tử thế gia rất thích chui vào thư phòng của ngài ấy đấy!’’
Nghiêu Thù Đình nghe cái được cái không nhưng cũng có thể hiểu được đại khái, có lẽ cuốn sách không thể cho người khác biết trên giá sách trong nội thất chính là một loại xuân cung đồ.
Nàng là một tiểu thư khuê các cao úy, mặc dù trước kia đã nghe người ta đề cập đến loại sách này, nhưng đến nay vẫn chưa từng thấy tận mắt, hơn nữa những chuyện khó có thể nói thành lời mà thời gian gần đây gặp phải khiến trong lòng nàng cảm thấy vô cùng bối rối.
Cuối cùng ma xui quỷ khiến thế nào mà lại đi vào trong nội thất của phu thê Nhị ca, quả nhiên tìm thấy trên giá sách mấy quyển sách khiến người đỏ mặt.
Tiếp theo chỉ thấy tiếng ù ù không ngừng vang lên bên tai, Nghiêu tiểu thư cứ thể mở to mắt tập trung tinh thần nhìn những câu chuyện tình của nước ngoài trong sách, cho đến khi đột nhiên nghe thấy giọng nói của tẩu tẩu ở sau mình, lúc này mới giật mình hoảng hốt đánh rơi quyển sách xuống mặt đất.
Trong hai người, cuối cùng vẫn là Ngọc Châu phản ứng lại đầu tiên, nàng khẽ mỉm cười, đi lên nhặt cuốn sách nhét vào trong giá sách, sau đó đưa tay búng vào trán Nghiểu Thù Đình đang ngẩn người hoảng hốt: “Yên tâm đi, tẩu sẽ không nói cho ca ca của muội đâu.’’
Thực ra Ngọc Châu cũng không lớn tuổi hơn Nghiêu Thù Đình nhiều lắm, cũng có thể xem như là bạn cùng trang lứa, dĩ nhiên không có cảm giác uy nghiêm giống như Nghiêu Mộ Dã cách nàng nhiều tuổi.
Nghiêu Thù Đình thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn chưa yên tâm hỏi: “Tẩu thực sự không nói?’’
Ngọc Châu mỉm cười kéo tay nàng đi đến bàn trà nhỏ bên cạnh, trêu ghẹo nói: “Nếu như muội còn không tin tẩu nữa, vậy tẩu cũng không đảm bảo đâu! Hơn nữa chuyện này cũng không có gì to tác, sớm muộn gì lúc muội xuất giá cũng phải xem, cứ coi như bây giờ xem sớm hơn một chút đi.’’
Nghe những lời hơi hợt không quan tâm của Ngọc Châu, cuối cùng Nghiêu Thù Đình cũng có thể thoát khỏi cảm giác hoang mamg sắp bị hù chết.’’
Từ nhỏ nàng đã không có tỷ muội thân thiết nào, tuổi tác của Đại ca có thể sánh với bậc thúc bá của mình, lại sớm thành gia lập thất ở riêng, còn Nhị ca càng không phải là người có thể thân thiết, bây giờ có người tẩu tẩu này, rốt cuộc cũng có thể tán gẫu một cách thoải mái.
“Tẩu tẩu… Vậy tẩu nói xem, tại sao nữ nhân có thể mang thai?’’
Ngọc Châu không ngờ rằng Nghiêu Thù Đình vừa mở tỉnh táo lại đã hỏi một vấn đề sắc bén như thế này, nhất thời không biết phảu nên trả lời như thế nào: “Muội đã xem những bức tranh trong sách kia rồi đúng không? Cứ làm theo như vậy thì sẽ mang thai.’’
Nghiêu Thù Đình khẽ khá miệng, khuôn mặt trắng bệch, Ngọc Châu nói gì, nàng cũng không trả lời.
Ngọc Châu nhìn thấy vẻ mặt khác lạ này của nàng, trong lòng lộp bộp một tiếng, lập tức hỏi: “Sao vậy? Muội và Bạch thất công tử….?’’
Nghiêu Thù Đình cũng biết phản ứng của mình không đúng, vội vàng lắc đầu nói: “Không phải… Muội không có cùng với hắn….
Tẩu đừng nói bậy bạ!’’
Vừa dứt lời, nàng đã bật người đứng dậy, xoay người bỏ đi.’’
Tâm tư thất thường của người thiếu nữ thật khó đoán, nhưng sau khi tỉ mỉ nhớ lại, lúc trước Thái úy đã từng cho người tra hỏi chuyện này kỹ càng rồi, nếu như hai người kia thực sự xảy ra chuyện gì, sợ rằng hắn chính là người đầu tiên biết được, hơn nữa sau Nghiêu Thù Đình và Bạch thất công tử đã tách ra rất lâu rồi, hẳn là sẽ không có thêm chuyện gì phía sau đâu.
Đúng lúc này, giờ cơm tối đã đến, mấy nha hoàn lần lượt mang thức ăn lên đặt trên bàn cơm, Ngọc Châu liền bảo Giác Nhi đi gọi Thái úy đến dùng cơm.
Nhưng Giác Nhi lại dây dưa nói: “Nô tỳ còn có một chiếc áo nhỏ cần phải sửa lại cổ áo, Lục tiểu thư, người gọi Hoàn Thúy đi đi.’’
Không hiểu tại sao bây giờ Giác Nhi nhìn thấy Thái úy đều sợ hãi, có thể né tránh lúc nào thì cố gắng né tránh.
Ngọc Châu lắc đầu một cái, lại bảo Hoàn Thúy đi mời Thái úy đến dùng cơm.
Sau đó nàng xoay người lại, tựa như đang suy nghĩ điều gì đó nói với Giác Nhi: “Mấy ngày nay ta đã tìm cho em mấy tiểu nhị trung thực biết điều của mấy cửa hàng trong kinh thành rồi, ngay mai em không phải làm gì hết, mặc quần áo đẹp một chút, rồi ta sẽ bảo chưỡng quỷ dẫn em đi gặp một hai người được không?’’
Giác Nhi nghe những lời này, đột nhiên ngẩng đầu lên nói: “Lục tiểu thư, người bảo em thành thân… Người không muốn em nữa sao?’’
Ngọc Châu sờ sờ đầu nàng, nói: “Chuyện này thì có gì mà phải ngạc nhiên, chẳng lẽ em định làm một cô nương lỡ thì cả đời sao? Về đồ cười thì em không cần phải lo lắng, ta sẽ chuẩn bị cho em thật tốt.’’
Nhưng trong lòng Giác Nhi vẫn cảm thấy vô cùng chua xót, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, nếu như người tìm được một nhà tốt, Giác Nhi sẽ tự cầu xin người rời đi, tuyệt đối không dám liên tụy người.
Nhưng bây giờ người lại gả vào một hào môn thế gia, cái giếng sâu không thấy đáy trong phủ kia không biết đã dìm chết biết bao nhiêu oan hồn, nếu như em gả đi, không phải bên cạnh người sẽ không có ai thân thiết sao? Em… Em không gả.’’
Bởi vì Ngọc Châu xưa nay luôn xem Giác Nhi là muội muội của mình nên ngày thường chưa bao giờ to tiếng nặng lời với nàng, nhưng bây giờ lại hiếm khi nghiêm mặt nói: “Không gả cũng phải gả, chẳng lẽ em muốn cãi lời ta?’’
Hốc mắt Giác Nhi đỏ bừng, nổi giận nói: “Nếu như muốn em gả, thì xin tiểu thư giúp em tìm một nhà thật tốt, bây giờ em cũng được xem như đã nhìn thấy sự đời, em không muốn lấy một tiểu nhị làm phu quân, xin tiểu thư làm chủ, tim cho em một nhà làm quan chức, nếu không Giác Nhi thà chết cũng không gả.’’
Vừa vứt lời, nàng đã xoay người nghẹn ngào ôm áo nhỏ chạy