Sau khi ngồi xuống, Viên Hi hỏi: “Ngọc Châu có biết tại sao Mạc Ngôn trai này lại nổi tiếng như vậy không?’’
Ngọc Châu khẽ mỉm cười, một mực tuân thủ theo quy tắc những chuyện không biết không nên nói nhiều, nàng không trả lời, chỉ lặng lẽ chờ Viên tiểu thư trả lời.
Viên tiểu thư quan sát nghiên mực đặc biệt trong tay mình, nói: “ Nghe nói chủ nhân của Mạc Ngôn trai này chính là hậu duệ của Thừa tướng tiền triều Mạc Chấn Thanh, mặc dù tổ tiên khi xưa đã từng hiển hách lập công, nhưng hậu duệ về sau lại một lòng chế tạo nghiên mực giấy bút mà kiếm sống.
Người này không dùng than chì mà sử dụng dầu của cây Trẩu làm nguyên liệu chủ đạo, kết hợp với các công thức bí truyền, rắn chắc như ngọc, hương thơm tạo cho người khác một cảm giác tĩnh mịch yên bình, có thể thay dổi hương vị dựa theo sở thích của khách hàng.
Lấy loại mực này vẽ tranh, màu mực tựa như đang tỏa sáng, bởi vậy có thể thấy được, những kiến thức vỡ lòng của một người thông minh lại làm nên một nghệ nhân bình thường, hoàn toàn khác với những thứ phàm phu tục tử kia.’’
Từ đêm qua đến giờ Ngọc Châu đã liên tục lắng nghe những lời bàn luận về huyết thống cao quý, lúc này có nghe nữa trên mặc cũng chẳng có biểu tình gì, chỉ làm một người luôn mỉm cười lắng nghe, nàng muốn biết những lời này của Viên tiểu thư đây đang ám chỉ đến điều gì.
Viên Hi dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: “Vì thế cho nên, phụ thân của ngươi là Viên đại sư có thể trở thành một nghệ nhân chạm ngọc lừng danh cũng có nguyên do của nó.
Ngọc Châu nghe nàng dẫn đề tài đến phụ thân của mình mới chậm rãi hỏi: “Lúc trước Viên tiểu thư có tặng cho ta một chuỗi vòng tay bằng ngọc, sau đó là bộ trang sức kia, nhìn rất quen thuộc, không biết nguồn gốc của nó như thế nào?’’
Viên Hi nói: “Chắc hẳn Thái úy phu nhân đây cũng có một chiếc vòng ngọc như thế đúng không? Năm xưa phụ nhân của ngươi chạm khắc tổng cộng hai chiếc, vốn dĩ là một bộ, một cái tặng cho ta, một cái đeo trên người của ngươi… Ngọc Châu, phụ nhân của ngươi chính là thứ đệ của bá thụ ta, ta gọi ngươi một tiếng muội muội cũng không phải chỉ là những lời khách khí đâu…’’
Nghe thấy những lời này, Ngọc Châu không thể không mở to hai mắt, ngập ngừng mở miệng nói: “Viên Hi tiểu thư, những lời này không thể đùa giỡn được đâu.’’
Viên Hi cũng dần dần thu lại nụ cười trên khuôn mặt, nhìn dáng vẻ của Ngọc Châu rồi thở dài một tiếng nói: “ Nhưng cô nương Viên gia chúng ta đều mang mệnh khổ.
Năm xưa phụ thân ngươi được một thiếp thất bên ngoài sinh ra, cho nên mới không được phép vào Viên gia, phải nuôi nấng trong một trạch viện bên ngoài.
Sau khi tổ phụ qua đời, đại bá thừa kế gia nghiệp, ngài ấy vẫn luôn xem người đệ đệ học nghề từ nơi đất khách quê người trở về là phụ thân ngươi như huynh đệ ruột thịt mà đối đãi, còn ra sức giúp đỡ, nếu không với thân phận là một người xứ lạ của phụ thân ngươi sao thể dễ dàng đứng vững giữa chốn kinh thành phồn hoa nhưng không kém phần khắc nghiệt này? Năm phụ thân ngươi thành thân, bá phụ của đưa cho người một miếng ngọc, sau đó phụ thân ngươi đã mài dũa thành hai bộ, một bộ để lại cho mẫu thân ngươi, một bộ tặng cho bá mẫu ta, rồi bá mẫu lại để lại cho ta, mà của mẫu thân ngươi, có lẽ đã được chôn cùng.’’
Cách nói chuyện của Viên Hi từ trước đến giờ vẫn ung dung mà điềm tĩnh, cái khí chất tao nhã trời sinh ấy khiến những lời nói phát ra từ trong miệng nàng nghe thật thuyết phục.
Hơn nữa hai bộ trang sức này có lẽ chỉ có mẫu thân và nữ nhi hoặc tỉ muội mới có thể cùng nhau có, không thể khiến người khác nửa tin nửa ngờ.
Ngọc Châu trầm mặc một chút, nói: “Có lẽ những điều Viên tiểu thư nói là sự thật, nhưng phụ thân ta đã qua đời, ta cũng chưa từng nghe người đề cập đến chuyện này, cũng không muốn tìm lại nguồn cội huyết thống của mình, hi vọng sau này Viên tiểu thư đừng nhắc lại chuyện này nữa.’’
Vốn dĩ Viên Hi cũng không hề trông mong Ngọc Châu sẽ lập tức nhận người đường tỷ như nàng, chỉ mỉm cười nói: “Bây giờ Viên gia đã xuống dốc, nhân khẩu suy yếu, ngay cả những người trong gia tộc cũng đồng loạt muốn đổi họ của mình, ngươi không muốn nhận tổ tiên cũng là chuyện hợp tình hợp lý, hi vọng những lời mà ta nói cho muội ngày hôm nay sẽ không lọt vào tai kẻ khác, nếu không với thân phận con dâu Nghiêu gia của muội, một khi bị trưởng bối biết dòng máu trong người của ngươi lại thuộc về Viên gia, e là không tốt lắm… Chắc hắn Nghiêu phu nhân cũng không muốn con gái của Viên gia sinh hạ đích tôn của mình đâu nhỉ?’’
Ngọc Châu không tiếp lời, một lúc lâu sau mới nhàn nhạt nói: “Ta không phải là người am hiểu bút mực, xin Viên tiểu thư cứ tiếp tục lựa chọn, trong cửa hàng còn có chuyện, sau này ta sẽ mời lại Viên tiểu thư một ly trà.’’ Vừa dứt lời, nàng đã đứng dậy cáo từ.
Viên Hi tiễn nàng đến cửa hàng, mỉm cười tiếp tục nói: “Năm đó ta lúc ta xuất gia, từng có một cao nhân đã chỉ điểm cho ta rằng, núi xanh còn đó lo gì thiếu củi đun, bây giờ ta tặng nó cho muội, nếu như còn có thể đứng vững ở chốn kinh thành phồn hoa này, thêm một con đường cũng là chuyện tốt.’’
Ngọc Châu không có tiếp lời, chỉ lên xe ngựa rồi nghênh ngang rời đi.
Trong một căn phòng khác ở Mạc Ngôn trai, Phạm Thanh Vân mặc bộ thường phục đi ra, đứng phía sau Viên Hi, thận trọng nói: “Viên tiểu thư…’’
Viên Hi không muốn nhìn hắn, đi thẳng lên xe ngựa của mình, Phạm Thanh Vân đi đến bên cạnh nghe ngựa, nhỏ giọng nói: “Nàng ta có tin không?’’
Viên Hi cười một tiếng: “ Chuyện này không phải là nàng ta tin hay không tin mà là quan trọng là nàng ta có tìm được chỗ đứng trong Nghiêu gia không thôi.
Một nữ nhân không nguồn cội tựa như một cây lục bình trôi nổi theo dòng nước, luôn luôn tìm kiếm một chỗ dựa vào…Chuyện này, thực ra thì ngươi muốn hỏi Thái úy có tin hay không đúng không?’’
Nói xong, Viên Hi thả màn xe xuống, nghênh ngang rời đi.
Phạm Thanh Vân đứng tại chỗ nhìn theo chiếc xe ngựa rời đi, sờ sờ cằm, chỉ cảm thấy vị Viên tiểu thư nhìn thì có vẻ hiền lành vô hại, nhưng lại thâm sâu khó lường, không biết những thứ này có phải học được từ trong miếu trong am hay không, nhưng chẳng hiểu tại sao vẫn khiến sống lưng hắn lạnh buốt…
Khi Ngọc Châu trở lại, Giác Nhi đã xem mắt xong rồi, nghe nói Thường Mãn đã mang tiền tích góp một năm của mình đã đúc thành một thỏi bạc lớn bo vào một hộp ngọc nhỏ, chuẩn vị đưa tận tay cho Giác Nhi.
Cách thức mang cả gia sản của mình đi coi mắt này thực sự khiến khiến cho người khác mở rộng tầm mắt.
Cháu trai của Khấu nghệ nhân đó thực sự không thể địch lại một Thường Mãn da mặt dày và đầy thành ý, vội vã cáo từ rời đi sớm.
Ngọc Châu thấy Giác Nhi đi ra, vẻ mặt vô cùng xấu hổ và mờ mịt, vừa nhìn thấy Ngọc Châu