Đối phương đã thốt ra những lời khiêm nhường quân tử, nên Ngọc Châu cũng lựa lời cẩn thận, nàng nói: "không biết Nghiêu nhị thiếu muốn chạm khắc kiểu dáng ngọc trâm như thế nào?"
Nghiêu nhị thiếu nhìn Ngọc Châu đang cúi thấp đầu, mỗi tư thế đều mang theo vẻdáng kính cẩn lễ độ, liền chậm rãi để cốc trà xuống, nói : "không biết trong lòng của Lục tiểu thư muốn chạm khắc ngọc liêu thành hình dạng như thế nào? Có thể vẽ ra để tại hạ đánh giá được không?"
nói xong liền mời Ngọc Châu tới gian nhã phòng cạnh phòng khách để có thể cầm bút vẽ xuống.
Ngọc Châu bước đi tới trước bàn, cầm lấy một thanh mực mạ vàngở trên nghiên mực nhẹ nhàng mài mực, sau đó liền cầm lấy bút, bắt đầu phác họa kiểu dángmấy cái trâm ngọc.
Những cô nương bình thường khác mỗi khi chấp bút để vẽ, đều chỉ là những nét họa nguệch ngoạc vỡ lòng của môn nữ công gia chánh mà bất cứ cô gái nào cũng phải nằm lòng. Nhưng khi Ngọc Châu vẽ thìtay cầm bút uyển chuyển tự nhiên, đường cong mềm mại lưu loát, không có chút cảm giác cứng ngắc, vừa thấy đã biết là nàng từng học họa theo phong cách chính quy.
Lúc này, đã qua giữa trưa ánh mặt trời xuyên qua song cửa sổ khắc hoa, từng tia sáng nhỏ vụn như những đóa hoa rơi phía trên thư án. Có cô gái nhỏ xinh đang cầm bút vẽ tranh, càng tô điểm thêm nét đẹp rức rỡ của nã phòng, bên dưới tay áo bằng vải thô, là một cánh tay ngọc ngà, mê hoặc khiến người không thể dời mắt.
Cẩm Thư đang đứng hầu chờ sai ở ở cửa, nhìn cách Lục cô nương múa bút để vẽ tranh, hơi thở thoáng ngừng lại.
Tại nơi thâm sơn cùng cốc này, vì sao lại có nữ tử thanh tú như thế này?
Nếu là vậy, thì chỉ sợ là rắc rối to rồi.
Ánh mắt của Nghiêu nhị thiếu cực kì cao ngạo khi tuyển chọn hồng nhan tri kỉ cho mình. Thuở còn niên thiếu, Nghiêu gia đã nhờ mai mối và đã chọn cho Nghiêu nhị thiếu một mối hôn sự, do chính tay Nghiêu phu nhân tự mình lựa chọn, là nữ nhi của Thôi Gia, một danh gia vọng tộc nổi tiếng kinh thành.
Nhưng Nghiêu nhị thiếu sau một lần tham dự yến hội ở trong cung, chỉ từ xa liếc mắt nhìn nữ tử Thôi gia một cái, liền nhíu mày chán ghét, chê trên môi nàng ta có một nốt ruồi, cứ y như là có con ruồi đậu trên mép, xấu chết đi được.
Cẩm Thư còn nhớ rất rõ, Nghiêu phu nhân lúc ấy rất tức giận, mắng Nghiêu nhị thiếu chỉ biết coi trọng vẻ bên ngoài mà không chú trọng nhân phẩm bên trong, không đáng là quân tử! Lập tức chỉ định ngày tốt, muốn cưới vị nữ tử Thôi gia kia làm con dâu.
Nghiêu nhị thiếu cực kỳ hiếu thảo, không dám cãi lại lời của mẫu thân, chỉ lẳng lặng thu xếp hành trang, nửa đêm rời khỏi kinh thành, ẩn trốn đến biên cương. Lúc ấy, cũng không biết Nghiêu nhị thiếu đã dùng cách gì để ẩn giấu tên họ, giấu kín hành tung, dù Nghiêu gia lục soát từng ngõ ngách trên mọi nẻo đường từ kinh thành đến biên quan cũng không tìm được Nghiêu nhị thiếu.
Nhưng việc hôn sự của những danh gia vọng tộc nào phải trò đùa? Lúc ấy Nghiêu phu nhân chỉ có thể bảo đệ đệ của nhị thiếu gia là Nghiêu Mộ Hướng đến cưới thay anh mình. Và nàng cũng còn nhớ rất rõ, lúc ấy tộc trưởng của Nghiêu gia, là đại bá của Nghiêu nhị thiếu nổi giận đùng đùng, cứ lẩm bẩm suốt là sẽ xóa tên của Nghiêu nhị thiếu ra khỏi tộc họ Nghiêu.
Loại ngỗ nghịch bất hiếu, từ nhỏ đã không ai dạy nổi như thế này, bậc làm cha làm mẹ cũng nên xem như không sinh ra đứa con này, nếu không sớm muộn gì cũng trở thành tai họa của Nghiêu gia.
Nhưng Nghiêu phu nhân há có thể để mặc cho đại bá xóa tên con của mình? Bênh con là chuyện tất nhiên của người làm mẹ, bà tuyên bố với bên ngoài là Nghiêu nhị thiếu mắc bệnh lạ, đã ra bên ngoài tìm thầy thuốc chữa bệnh.
Sau đó lại nghe thấy tin tức Nghiêu nhị thiếu ở biên cương lập nhiều công trạng. Quân binh ở Tây Bắc vừa hung tang vừa ngang ngược, có thể làm cho thuộc hạ nơi đó tin phục, nếu không có tài thì làm sao có thể làm được? Mà bây giờ Nghiêu gia cùng Viên gia ở triều đình đấu đá nhau đến mức gia tộc nào cũng đều điêu tàn, cần gấp rút đào tạo thêm những nhân tài trẻ tuổi để có thể chấn hưng lại gia nghiệp. Cho nên Nghiêu nhị thiếu phản nghịch bỏ nhà trốn đi, là đứa con hoang đàng ăn chơi trong mắt mọi người. Lúc này đã huy hoàng trở về như một vị anh hùng, quang minh chính đại bước vào cửa chính của Nghiêu gia.
Và sau đó nữa, con đường công danh của hắn lên cao như diều gặp gió, dần dần nắm giữ quyền lực Nghiêu gia. Lúc này, đứa con trai độc nhất của đại bá hắn đã mất, đại bá không có người kế thừa. Đành phải để cho con trai trưởng của chi thứ hai đứng lên làm tộc trưởng. Trước mặt mọi ngươi, Nghiêu đại thiếu là tộc trưởng của Nghiêu gia, nhưng trên thực tế, trong lòng mọi người đều biết, mọi việc lớn nhỏtrong gia đình, Nghiêu nhị thiếu mới là người nắm trong tay quyền định đoạt.
Mà Nghiêu phu nhân, đã bị việc con trai vì đào hôn mà tự ý nhập ngũ, đem mạng phó thác nơi sa trường dọa cho kinh hồn táng đảm, đồng thời cũng giận vì đứa con ngỗ nghịch này, nên bà cũng khôngthèm đề cập đến việc cưới vợ cho đứa con thứ hai này thêm lần nào nữa.
Hai người này cũng không hổ là mẹ con, đều là cao thủ đấu trí, hai người không ai tự đề cập tới việc này, vì thế cứ kéo dài, kéo dài đến lúc Nghiêu nhị thiếu đã hơn hai mươi tuổi mà cũng chưa lập gia đình, chưa cưới chính thê.
Nếu không phải thấy Nghiêu nhị thiếu ở bên ngoài cũng có chút ít hồng nhan làm bạn, thì ngay cả Cẩm Thư cũng nghĩ Nghiêu nhị thiếu là có bệnh kín.
Rốt cuộc, Nghiêu phu nhân lại là người không kiên nhẫn trước, không chờ nổi việc Nghiêu nhị thiếu tự mình mở miệng nói với và đòi cưới con dâu, bà bắt đầu bận rộn sắp xếp hôn sự cho Nghiêu nhị thiếu. Nhưng Nghiêu nhị thiếu chỉ nói một cách thờ ơ: “Mẫu thân đừng nên quan tâm mấy chuyện tầm thường đó làm gì.” Câu đó, đã làm Nghiêu phu nhân lại nghẹn lời.
Danh gia vọng tộc thì lắm quái thai, nhất là ở kinh thành này, danh gia vọng tộc lại nhiều vô số kể, nên mấy chuyện dị thường đó mọi người nhìn mãi cũng thành quen, huống chi Nghiêu nhị thiếu tuy quái đản nhưng lại có tài như thế chứ? Nam tử hào hoa phong nhã, lại phòng không như thế, lại chính là đề tài cho các tài tử nhàn rỗi bắt đầu bàn tán suy diễn về những chuyện phòng the của Nghiêu nhị thiếu cùng với các tài nữ trong kinh thành.
Chỉ hận dù dung nhan xinh đẹp lại đa tài, nhưng thân phận thấp kém nên không dám mơ đến Nghiêu gia nhà cao cửa rộng, như Chức Nữ với Ngưu Lang, như kinh thành Đại Ngụy với dân đen, làm cho người ta thổn thức cảm thán!
Chẳng qua người sáng suốt đều biết, Chức Nữ được mọi người nhắc đến kia lại là chỉ Nghiêu nhị thiếu cao cao tại thượng, còn các mỹ nhân ở chốn kinh thành lại là anh chàng chăn trâu nghèo khổ si tình chốn trần gian.
Và cứ thế, các quý nữ trong kinh thành, ai nấy đều rục rịch không thôi, hận không thể gả đến nhà Nghiêu nhị thiếu, đáng tiếc người có thể lọt vào mắt của Nghiêu nhị thiếu đã ít lại càng ít, nhưng dù như thế, những người mến mộ Nghiêu nhị thiếu vẫn xếp thành hàng dài, dài đến mức có thể nối thành Cầu Hỉ Thước….
Những người thân cận với Nghiêu nhị thiếu ở Nghiêu gia đều biết rất rõ tính nết của vị này, thuở còn niên thiếu, Nghiêu nhị thiếu từng nói với Nghiêu phu phân rằng: Đại đa số nữ nhân trên đời này đều đều là những người thô tục ngốc nghếch, ngẫu nhiên có đọc được vài quyển thơ, đó cũng chỉ là tô thêm chút quyến rũ ở bề ngoài mà thôi. Thỉnh thoảng cũng có người nhìn thuận mắt, ở chung một thời gian thì cũng không sao, nhưng nhìn lâu thì càng nhìn càng ghét. Thôi thì, lúc tình nồng thì cứ vui vẻ đến với nhau, khi tình nhạt, thì chia tay, đường ai nấy bước, tự giải thoát bản thân không ai nợ ai.
Khi đó, những lời nói này đã làm Nghiêu phu nhân choáng váng, đầu đau ba ngày. Sau đó, bà tự nguyện sao chép kinh Phật, chuộc lại tội lỗi vì đã hạ sinh thằng nghịch tử này.
hiện tại Nghiêu nhị thiếu lại phá vỡ nguyên tắc của chính mình, hai lần triệu kiến người phụ nữ bị chồng bỏ này... Chuyện đó làm Cẩm Thư không thể không nghi ngờ Nghiêu nhị thiếu đã nhìn thuận mắt Lục cô nương, chẳng nhẽ sắp có thêm một đoạn giai thoại Chức Nữ Ngưu Lang nữa.
Điều đó đã làm cho Cẩm Thư âm thầm kinh hãi. Trước kia Nghiêu nhị thiếu giao thiệp đều là những nữ tử gia thế trong sạch cao quý, nhưng nữ nhân bị chồng ruồng bỏ ở vùng đất hoang sơ hẻo lánh này, dù dung mạo có đẹp như thiên tiên thì đã sao? Đâu xứng để làm ấm giường cho nhị thiếu gia? Lần này sự‘thuận mắt’ của nhị thiếu gia thật sự là không xứng với tính cách luôn kiêu ngạo của hắn.
Ngay lúc này đây, nàng nhìn thấy Nghiêu nhị thiếu đang ngước mắt lên, nhìn đăm đăm vào nữ tử đangvung bút phác họa kia, đấy không phải là nhìn trúng thì gọi là gì
đây?
Ngọc Châu không biết Cẩm Thư đang âm thầm suy đoán xem Nghiêu nhị thiếu nhà mình bị lệch lạc ở chỗ nào rồi,chỉ cực kỳ nghiêm túc phác hoạ mấy bộ ngọc trâm.
Mấy khối ngọc liêu kia là hàng cực phẩm, cho dù Ngọc Châu cố tình giấu tài, cũng không nỡ cô phụ chất ngọc trong suốt tuyệt thế kia. Nghe thiên hạ đồn đại rằng Nghiêu phu nhân khi còn trẻ cũng là mỹ nhân nổi tiếng ở kinh thành, nên kiểu dáng ngọc trâm tuyệt đối phải sang quý mới xứng với bà ấy.
Vì thế Ngọc Châu suy nghĩ một phen, quyết định thiết kế một bộ ngọc trâm thuộc kiểu chạm nổi, trà hoa chế lộ (Hoa sơn trà thấm đẫm sương đêm), kết hợp với những chuỗi ngọc nhỏ đong đưa sau đuôi trâm. Đợi đến lúc hạ xuống mấy nét bút cuối cùng, Ngọc Châu kiểm tra cẩn thận lại một phen, xác định khôngcó thiếu sót gì, liền hai tay dâng bản vẽ, tự mình đưa đến trước mặt Nghiêu nhị thiếu.
Nghiêu nhị thiếu vẫn nghiêm túc ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế tựa, trong tay cầm một đôi ngọc trái hồ đào thưởng thức, phát ra tiếng kêu thanh thúy ở trong căn phòng yên tĩnh.
Đôi mắt vẫn liên tục cao thấp đánh giá người phụ nữ đang chuyên chú kia, tận lực tìm kiếm điểm xấu làm người ta chán ghét trên người của nữ nhân đó.
Sau lần giải khóa ngày đó, theo lý thuyết cũng đã cởi bỏ luôn chướng ngại trong lòng của hắn. Nhưng ai có thể ngờ, khi màn đêm buông xuống, trong giấc ngủ say nồng thì lại gặp người phụ nữ này đi vào trong giấc mộng của hắn. Quần áo cởi một nửa, quỳ gối dưới chân của mình, đôi môi anh đào mềm mại ấp áp, vươn chiếc lưỡi hồng khẽ liếm vành môi, như vẫn còn chưa thõa mãn, nhẹ giọng hỏi: "Nhị thiếu gia, thêm nữa nhé?”
Ngày ấy khi giật mình tỉnh giấc, mới phát hiện ra rằng mình lại chẳng khác gì chàng trai trẻ mới lớn, đãbị mộng tinh ướt đẫm hạ thân, khoái cảm dầm dề, sướng khoái không thôi.
Từ đó về sau, tựa như bị người phụ nữ nhỏ bé này đeo vào chiếc khóa vô hình, khi nhìn những người con gái khác, lại thấy nhạt nhẽo nhàm chán.
Nên khi gặp mặt lần nữa, Nghiêu nhị thiếu cố tìm cho ra điểm đáng ghét từ trên người nàng, để chứng minh nhất thời mắt mờ, tai điếc nên mới rơi vào mê chướng thế này.
Nhìn thấy Ngọc Châu dùng hai tay dâng bản vẽ lên, lại không cầm lấy ngay, chỉ nhìn đôi tay Ngọc Châu, thản nhiên nói: " Tay của tiểu thư rất đẹp, nhưng lòng bàn tay lại có nhiều vết chai sần, không biết phu quân của tiểu thư có chê đôi bàn tay thô ráp này không..."
Ngọc Châu cười lơ đễnh, thầm nghĩ: Cũng khó trách thị nữ của vị quý nhân này sợ quần áo thô kệch, đầu tóc không chỉn chu của mình khi xuất hiện sẽ làm bẩn mắt của chủ nhân người ta. Mà vị chủ nhân này, chắc nhìn đâu cũng thấy thối, có lẽ ngay bên trong nhà xí của hắn ta, nước chảy thường trực, hương thơm nồng nặc. Lại không biết khi Nghiêu nhị thiếu đánh rắm, có tỏa ra hương thơm bốn phía hay không?
Như hiện tại, hắn chê bàn tay thô kệch của mình, không xứng để mang bản phác họa cho hắn? Lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, bị vị quý nhân này chê bai dè bĩu cũng là chuyện tốt, đỡ phải rắc rối về sau. Nhưng trong lời nói kia ngoài khinh thường nàng, lại ẩn chứa vẻ cợt nhả sàm sỡ. Vì thế liền bỏ bản vẽ xuống, nói : " Cả ngày chỉ cầm đồ vật nặng nề để chạm ngọc, nên đương nhiên tay chân thô kệch, đãđể Nghiêu nhị thiếu chê cười, bản phác họa tiểu nữ xin phép đặt ở nơi này, Nghiêu nhị thiếu cứ từ từ lựa chọn, tiểu nữ xin cáo lui trước..."
Bộ dạng thở phào nhẹ nhõm đó của nàng, ở đuôi mắt kèm theo ý cười, người phụ nữ này nhất định không biết, tuy rằng nàng ta hay cười để che giấu ý nghĩ thật sự của bản thân, nhưng cười thật cùng với nụ cười qua loa lấy lệ kia lại khác nhau rất xa, làm sao có thể qua được mắt hắn?
Ngu ngốc, giả dối!
Nghiêu nhị thiếu thầm hừ lạnh, cánh tay rắn chăc đột nhiên đưa ra bắt lấy bàn tay chưa kịp buông xuống của nàng, chỉ kéo nhẹ người nàng liền ngã vào trong ngực của hắn.
Nhìn thấy cảnh này, Cẩm Thư đứng ở cửa rất hiểu chuyện đã đem cánh cửa đóng lại, tránh quấy rầy tình thú đột nhiên xuất hiện nơi thôn dã thế này của Nghiêu nhị thiếu
Đôi bàn tay mạnh mẽ vung kiếm sắt nhanh như bay kia, thì làm sao Ngọc Châu có thể tránh khỏi? Chớp mắt một cái, người đã bị hắn bế lên.
Nghiêu nhị thiếu dùng một tay ôm eo nhỏ Ngọc Châu, một tay khác lại nắm bàn tay mềm mại của nàng, nhìn chằm chằm nhìn vào đôi mắt to của nàng nói: "Tay tuy rằng hơi thô, nhưng lại mềm mại lạ thường làm người ta khi nắm lấy lại không nỡ rời ra. Thị nữ của tại hạ giỏi nhất là điều chế thuốc bảo dưỡng, khi ngâm vào chẳng những sẽ loại bỏ vết chai, lại làm da dẻ hồng hào sang loáng. không biết tiểu thư có muốn thử một lần?"
Ngọc Châu hoàn toàn không ngờ Nghiêu nhị thiếu vẫn luôn thanh nhã lạnh lùng này lại đột nhiên ra tay càn rỡ, nên có chút không kịp phòng bị. Lập tức đẩy mạnh vào hắn theo bản năng, nhưng lồng ngực hắn cứng rắn như thép, đẩy không hề nhúc nhích, lập tức buồn bực nói: " Ý của Nghiêu nhị thiếu là sao?”
Nghiêu Mộ Dã nhìn gương mặt đỏ ửng vì giận của Ngọc Châu, hơi có chút mất hồn, lẳng lặng nhìn nàng một lúc lâu rồi nói : "Từ ngày ấy, sau khi chia tay với Lục tiểu thư, thì tại hạ vẫn luôn nhớ mãi bóng hình của nàng. Hôm nay có dịp gặp lại, cảm thấy như được tắm mình trong ánh nắng xuân ấm áp. Tấm lòng ái mộ tương tư này của tại hạ, không biết ý tiểu thư như thế nào?"