Edit: Kir
Ngọc Châu nghe những lời ấy thì chẳng biết tại sao trong lòng cảm thấy hơi chua xót.
Ở trong mắt nàng, Nghiêu Mộ Dã luôn luôn là dáng vẻ ngang tàn, kiêu ngạo, vô pháp vô thiên.
Nhưng lúc này đây, Ngọc Châu lại thấy hắn như một thiếu niên bị bằng hữu lâu năm liên hợp bán đứng, phẫn nộ rồi lại vô vọng.
Nàng không kiềm được mà đưa tay lên vuốt ve gò má hắn.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành.
Đăng tải duy nhất tại truyen5z.com.
Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy.
Thường bản copy sẽ không đầy đủ.
Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Rốt cuộc là cơn say cuồn cuộn ập đến, Nghiêu Mộ Dã thuận thế ngã vào trong lòng nàng.
Tuy miệng nói không say nhưng thân thể hắn quả thật có hơi nhũn ra, chỉ đành chôn mặt vào bộ ngực đẫy đà của nàng, khẽ dụi dụi rồi ngáy khò khò chìm vào giấc ngủ.
Trong bóng tối, Ngọc Châu cúi đầu quan sát gò má hắn.
Nàng chưa từng thấy Nghiêu Mộ Dã với dáng vẻ như thế này, không biết vì sao trong lòng lại nảy lên một ít cảm xúc nhỏ bé khó hiểu.
Hắn ôm chặt lấy eo nàng, Ngọc Châu không muốn đánh thức hắn nên đành ngồi ở trên tháp mềm, cứ thế nửa ngồi mà ngủ đến tận giữa đêm.
Nghiêu Mộ Dã ngủ đến nửa đêm thì hoàn toàn tỉnh rượu, lúc này mới phát hiện bản thân thoải mái ngã vào trên đầu gối mỹ nhân ngủ thật ngon, còn mỹ nhân thì phải vật vờ tựa vào trên tháp mềm một cách khó chịu, ngủ gục lên gục xuống.
Có thể thấy là nàng ngủ rất không thoải mái, cái áo choàng dài vốn choàng trên người lúc này cũng đang khoác lên cho hắn.
Ban đêm hành cung lạnh đi nhiều, nàng cứ ngủ như thế chẳng phải sẽ bị lạnh hay sao?
Khi hắn khẽ nhúc nhích thì Ngọc Châu cũng tỉnh lại, giọng nói hơi khàn khàn: “Sao rồi? Đầu có đau không?”
Đương nhiên Nghiêu Mộ Dã biết vừa rồi bản thân say rượu thất lễ, chỉ cau mày bế nàng lên, trở lại nằm trên giường: “Ta ngủ vậy mà nàng không đánh thức ta, cứ ngồi ngủ như thế, có bị tê người không?”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành.
Đăng tải duy nhất tại truyen5z.com.
Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy.
Thường bản copy sẽ không đầy đủ.
Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngọc Châu lắc đầu, nhìn nam tử cởi y phục rồi nằm xuống bên cạnh nàng, dùng lồng ngực bao bọc lấy thân thể hơi lạnh lẽo của nàng, lại có chút trằn trọc chẳng thể ngủ được.
Nàng biết, hắn đang có tâm sự.
Thế là cứ vậy câu được câu không trò chuyện với hắn.
Tâm sự một chút thì liền nói tới hội đua thuyền rồng lần trước.
“Ta nghe Nghiêu Xu Đình nói Uất Trì tiểu tướng quân trời sinh có sức mạnh hơn người, quả nhiên là như vậy, một tay mà có thể đập nứt được thuyền mới của Bạch hầu.”
Nghiêu Mộ Dã cúi đầu nhìn Ngọc Châu đang vòng vo vẽ trận Thiên Long Môn cả buổi trời, chậm rãi nói: “Nàng muốn nói cái gì? Cứ nói thẳng ra đi!”
Mới vừa rồi trong lúc uống rượu, tiểu nữ tử này cũng ngồi bên cạnh nghe được, chắc là có cách nghĩ gì đó nhưng không dám trực tiếp nói cho mình nghe, bèn vòng vo nói bóng nói gió.
Ngọc Châu nghe ra Nghiêu Mộ Dã dường như không có ý nổi giận vì mình lắm lời, liền nhỏ giọng nói: “Nếu lần này điều quân theo thánh ý thì Thái úy cũng chớ ưu phiền, thuận thế mà làm là được.
Phải biết rằng thuyền là vật chết còn người là vật sống.
Mặc dù bây giờ quân lính Giang Tây do Bạch gia điều khiển, nhưng nếu như trộn quân, cũ mới trộn lẫn thì bên nào điều khiển cũng khó mà nói được.
Dù sao thì thuyền của thủy quân cũng đâu có dòng họ.”
Ngọc Châu không nói quá chi tiết, trong lòng nàng biết điểm nhạy cảm của Nghiêu Mộ Dã.
Hắn không phải là một nam nhân có thể nghe nữ nhân thao túng.
Chẳng qua từ trong lời nói của Ngọc Châu, Nghiêu Mộ Dã đã nghe hiểu được ý mà nàng muốn biểu đạt.
Thật ra từ khi quen biết nữ tử này, trong lòng Nghiêu Mộ Dã vẫn biết nàng là người thông tuệ.
Nàng có thể khéo léo nghĩ ra cách mở khóa mà những người thợ khác chật vật bao nhiêu cũng không mở được, lại càng biết nhìn thời thế để hóa giải mọi khó khăn trong hoàn cảnh vướng giữa bụi gai của bản thân.
Mà hôm nay, khi nàng nói ra câu “Thuyền chẳng có dòng họ” này, một lần nữa khiến trong lòng Nghiêu Mộ Dã khẽ rung động.
Hắn đưa tay lên vuốt ve bờ môi anh đào của nàng nói: “Nếu nàng là nam tử, các phụ tá của ta đều bị giải tán hết rồi.”
Ngọc Châu lại cười nói: “Ngài lại đang trêu đùa ta, những lời này của ta có là gì, nên làm như thế nào, sợ là trong lòng Thái úy đã có chủ kiến từ lâu rồi.”
Nụ cười trên mặt Nghiêu Mộ Dã có chút phai nhạt đi, chỉ nói: “Nếu như… Chủ kiến của ta là đi vào một con đường hung hiểm, liệu Châu Châu có nguyện bước cùng ta?”
Ngọc Châu không nói gì, nàng chỉ trợn to hai mắt, muốn nhìn thật rõ đôi mắt hắn, đoán được ý từ đằng sau lời nói kia.
Thế nhưng Nghiêu Mộ Dã đã cúi đầu in một nụ hôn lên trán nàng, vẻ mặt không còn nghiêm túc nữa, như thoải mái mà nói: “Yên tâm, bất cứ lúc nào, nơi nào, ta đều sẽ bảo hộ nàng chu toàn…”
Những lời nói về dự định tương lai như thế này, sau cái đêm mang theo cảm giác say ấy, Nghiêu Mộ Dã không bao giờ nhắc lại lần nữa.
Nhưng mỗi khi rảnh rỗi, Ngọc Châu sẽ luôn nhớ lại vẻ mặt của hắn lúc nói những lời này…
Chỉ chớp mắt, đã ba ngày trôi qua ở hành cung.
Trong hành cung yến tiệc lớn nhỏ diễn ra không ngừng, chỉ là dường như Hoàng đế đã có một bài học, không còn làm ra mấy trò như đại hội trăm hoa gì nữa.
Thế nhưng các yến hội được tổ chức vẫn là những trò hưởng lạc xa hoa rất khác thường.
Ngọc Châu bị chuỗi yến hội to nhỏ không ngừng này ‘dội qua’, lại đâm ra quen thân không ít với mấy vị phi tần được Hoàng thượng sủng ái gần đây.
Trong đó có vị An Phi được sủng ái gần đây là thích nói chuyện với nàng nhất.
Ngày hôm ấy yến hội làm theo phong cách của Đại Chu, mọi người đều ngồi trên chiếu, muốn tạo ra bầu không khí xóa đi khoảng cách, quần thần cùng vui.
Có điều Thái úy thực sự không thích mấy cái yến hội liên tục không ngừng nghỉ như thế này, sáng sớm đã cùng mấy vị quan khác đi săn.
An Phi nương nương ngồi bên cạnh Ngọc Châu, nhìn trang sức thanh nhã trên người nàng thì vừa cười vừa nói: “Thái úy phu nhân không biết chứ ngọc phẩm mà ngài tự làm đều là đồ quý hiếm ở trong cung đấy!”
Ngọc Châu nghe nói vậy thì vội vàng đáp: “Nương nương khen trật rồi, làm sao có thể như thế được.
Ta là Hoàng thương ngọc thạch, ngọc phẩm làm ra đều cung ứng cho Hoàng gia, không dám có sự lười nhác.”
An Phi cười nói: “Không phải là Thái úy phu nhân lười biếng, thật sự là đồ vật người điêu khắc quá tinh xảo.
Đó là các đại sư phụ khác trong cửa hàng của người cũng không thể sánh bằng.
Lúc nào các sản phẩm điêu khắc của người cũng toát lên vẻ lịch sự tao nhã khiến cho người ta liếc mắt một cái là nhận ra ngay.
Hậu cung ba