Trans: Bạch Tửu
Trên Hỏa Diệm Sơn đồng thời cũng nướng luôn Nghiêu Xu Đình.
Đợi đến khi choáng váng qua đi, Nghiêu Xu Đình mới phát hiện mình đang được Bạch Thất thiếu ôm vào trong lòng.
Mà Thất thiếu vì ăn trúng roi nên cảm thấy đau đớn khó chịu, càng không tự chủ được dùng sức ôm chặt lấy Nghiêu Xu Đình, gương mặt kia cơ hồ như kề sát vào nhau, khiến người ta muốn tránh cũng không được.
Uất Trì tiểu tướng quân sau khi vút ra một roi, lập tức xông thẳng vào như tia chớp, nhưng người mới vừa đến gần chuẩn bị kéo tên họ Bạch kia ra thì lại đột nhiên bị một cánh tay đẩy ra ngoài.
Vốn dĩ Nghiêu Mộ Dã vừa nhìn đã thấy thế cục mất khống chế, Uất Trì Đức Hiền này cũng không biết là từ chỗ nào lao tới, dáng vẻ muốn liều mình với Bạch Thủy Thanh.
Kỳ thật hai người này nếu thay đổi địa điểm khác, đánh với nhau một trận đẫm máu nhìn mới đã mắt! Đuôi mày Nghiêu Mộ Dã cũng không nhăn một chút nào.
Nhưng muội muội của hắn đang bị kẹp giữa hai thanh niên, mong manh mềm yếu, nếu bị quyền phong quét đến thì khó mà đứng vững được!
Vì thế hắn lập tức đứng dậy ngăn cản Uất Trì Đức Hiền, ngăn cản hắn ta lại.
Quái lực của Uất Trì Đức Hiền cả triều đều biết, mà hiện tại trong lòng đang mang theo sự tức giận, đương nhiên lực đạo phát ra sẽ rất lớn, Nghiêu Mộ Dã lại đẩy hắn về phía sau thêm ba bốn bước, công phu đẩy một người có quái lực lùi về sau ba bốn bước cũng làm cho người khác không thể kinh thường.
“Đây là Bắc Vực! Các ngươi nếu muốn đánh, mời trở về Kinh thành đánh một trận cho đủ!”
Bạch Thủy Thanh không đề phòng bị ăn roi, trong lòng đang bốc hỏa, hơn nữa lại thêm cuộc thi đấu trên thuyền rồng trước đây, sau khi hắn rơi vào trong nước, mặc dù thấy không rõ ràng nhưng mơ hồ cảm giác được chính mình bị thương là do tên tiểu tử họ Uất Trì này ra tay tàn nhẫn, lập tức thù cũ hận mới đan xẹn nhau, đang chuẩn bị mặc kệ tất cả mà liều mình với tên Uất Trì Đức Hiền kia thì lại bị một tiếng ngăn cản này của Nghiêu Mộ Dã cắt ngang.
Nghiêu Mộ Dã thấy Uất Trì Đức Hiền không hề tiếp tục tiến lên, lúc này mới xoay người đối mặt Bạch Thủy Thanh, nói: “Thất thiếu còn không buông tay!”
Lúc này Bạch Thủy Thanh mới phát hiện chính mình lỗ mãng, nhìn dáng vẻ nhỏ bé của Nghiêu Xu Đình đang tức giận trừng mắt nhìn mình, trong lòng hắn hơi rung động, vội vàng buông tay, nhưng cảm giác đau rát sau lưng khiến hắn trong lòng tràn ngập lửa giận không thể nén nổi, lớn tiếng nói: “Uất Trì Đức Hiền, ngươi bị điên rồi đúng không? Sao lại đi đến đánh lén người khác như vậy?”
Hôm nay Uất Trì Đức Hiền nói rất nhiều, tựa hồ như miệng lưỡi cũng mệt mỏi, lười nói chuyện, chỉ yên lặng mà khom người thi lễ với Nghiêu Mộ Dã, sau đó bất ngờ giáng một đòn, cũng không thèm liếc Bạch Thủy Thanh một cái.
Bạch Thủy Thanh thấy hắn đánh người, còn vô lý ngang ngược, rốt cuộc cũng không áp được hỏa khí, cũng mặc kệ Nghiêu Mộ Dã quát bảo ngưng lại, lập tức tiến lên.
Đáng tiếc Nghiêu Mộ Dã thấy hắn không vừa mắt đã lâu, vung lên một cái tát, mười phần lực đạo nhất thời khiến Bạch Thủy Thanh lảo đảo, lùi lại một bước ngã trên mặt đất.
“Đã nói dừng tay, chẳng lẽ Bạch Thất thiếu không nghe thấy sao?”
“Ngài…” Bạch Thất thiếu bị cú tát này đánh cho ngây ra, bởi vì hắn đã tòng quân dưới trướng Nghiêu Mộ Dã đã lâu.
Hình ảnh Nghiêu Mộ Dã xây dựng vẫn còn tồn tại trong lòng hắn, vả lại hắn nhất thời bị đánh đến đầu óc choáng váng, cũng không nói được Mạc Bắc Vương đây là khuyên can hay là đang thiên vị người bên cạnh, cứ ngồi sững sờ dưới đất.
Nghiêu Xu Đình sau khi tránh khỏi Bạch Thủy Thanh, liền vui mừng nhảy nhót nhìn về phía Uất Trì Đức Hiền, nhưng vừa nhìn lại chạm ngay ánh mắt lạnh lùng của Uất Trì Đức Hiền, ý cười kia lại như thủy triều mà thối lui.
Theo bản năng dựa vào trong lòng ngực của tỷ tỷ, cắn môi trông nàng như tiểu hài tử bị cha trách phạt.
Mà Vương lang nhìn Nghiêu Mộ Dã thoải mái mà tách hai tên võ tướng trẻ tuổi đang sắp đấu nhau một cách dễ dàng, lập tức không khỏi lo lắng mà nhìn Ngọc Châu.
Hắn tuy rằng đang ở Tây Bắc, nhưng vẫn luôn nhớ nhung lo lắng tình hình của Ngọc Châu, thêm việc Vương gia cũng là một trong những thương gia, có quan hệ chặt chẽ với nội giám trong cung, nên lúc nào họ cũng dò thám tình hình những thế gia hoàng tộc trong Kinh thành, miễn cho khi cung ứng châu báu ngự cống lại mất chừng mực và chểnh mảng với quý chủ.
Thêm việc Vương Côn đặc biệt chú tâm, cho người ít bạc, cho nên chuyện trước đây Ngọc Châu nghỉ mát trong hành cung bị Thái úy nghiêm khắc khiển trách, hắn cũng nghe được rõ ràng từ tiểu thái giám kia.
Trước đây chỉ là tưởng tượng, hiện tại tận mắt chứng kiến lực đạo của vị Nguyên soái rong ruổi chiến trường Bắc Vực này mạnh cỡ nào, Vương Côn chỉ cảm thấy tâm mình đang ẩn ẩn đau: Châu nhi mềm yếu như vậy, làm sao có thể chịu được quyền cước của vị Mạc Bắc Vương này? Ở hành cung hắn còn như thế, nếu trở về phủ, hắn còn khắt khe với Châu nhi thế nào?
Sau khi quyết định buông tay, lần đầu tiên hắn cảm nhận rõ ràng sự hối hận.
Trước đây hắn thật sự không nên buông tay, nếu không Châu nhi sẽ không trăn trở mà đi đến Kinh thành, bị Mạc Bắc Vương thô bạo này quấn lấy, mà giờ đây cũng đã chìm vào trong biển sâu hầu môn không thể tự thoát ra được.
Nghĩ đến đây, bàn tay Vương Côn không tự chủ được mà gắt gao nắm chặt thành quyền, khóe mắt hơi hơi phiếm hồng nhìn về phía Ngọc Châu đang được cô em chồng ôm lấy.
Vốn dĩ là một chuyến giải sầu, cuối cùng lại dọa cho mọi người đến hồn bay phách tán.
Quan lại nội thị giám đều là người tinh ranh, vừa thấy tình thế không đúng, sinh ra sợ hãi sau khi hồi Kinh bị Bạch hầu tìm đến hỏi chuyện, mỗi người đều cảm thấy toàn thân như trúng phong hàn cảm mạo, đều tìm cớ chạy lấy người.
Mà Vương lang cũng đã bị đại bá kéo đi.
Ngọc Châu cũng cảm thấy hai thai phụ cũng không nên nhìn hai tên đàn ông đánh nhau, chỉ nghe theo sự sắp xếp của đám tôi tớ muốn hai nàng lên xe ngựa hồi phủ trước, cuối cùng Nghiêu Mộ Dã muốn xử trí hai tên kia như thế nào, thì đó là chuyện của hắn.
Đợi đến khi lên xe ngựa, lúc này Nghiêu Xu Đình mới hồi phục lại tinh thần, hoảng loạn đòi xuống xe.
Ngọc Châu giữ nàng lại, nói: “Còn muốn đi xuống làm loạn gì nữa?”
“Không phải, tẩu tẩu, nếu muội không ở đó, Nhị ca có thể đánh chết Đức Hiền hay không?”
Sau khi Ngọc Châu nghiêm túc nhớ lại mới vừa rồi khi Nghiêu Mộ Dã đã ngăn cản Uất Trì Đức Hiền xong thì nhẹ nhàng lắc lắc cổ tay, động tác tựa hồ rất đau, nói: “Hắn sẽ không làm vậy đâu, Uất Trì tiểu tướng quân nhìn qua cũng chịu đòn rất giỏi…”
Đáp án như vậy cũng không thể trấn an tâm tư Nghiêu tiểu thư, nàng chỉ khẩn trương mà cắn khăn tay, một bộ dáng mất hồn mất vía.
Ngọc Châu âm thầm thở dài, cảm thấy cô em chồng thật không biết nắm bắt lấy trọng điểm.
Nhị ca hắn rõ ràng là thiên vị tình cảm rõ ràng thế kia, con bé lại còn lo lắng hắn sẽ đánh chết cha của hài tử trong bụng nó sao?
Nếu nàng là Nghiêu Xu Đình, chi bằng lo lắng Uất Trì tiểu tướng quân có phải đang hiểu lầm chuyện gì