Trans: Bạch Tửu
Trong lòng nhận định vị tướng quân bất ngờ giáng một đòn kia bên trong chứa đầy suy nghĩ xấu xa, Ngọc Châu cảm thấy cũng không cần nói ra để cô em chồng quá mức lo lắng.
Còn câu nói “không cưới” trong miệng vị tướng quân kia, Ngọc Châu càng không để trong lòng.
Giống như loại nam nhân tâm tư thâm trầm này, cũng sẽ không như tiểu tử Thất thiếu Bạch gia kia, bị vài lời nói khắc nghiệt liền bỏ mặt thay đàn đổi dây.
Nếu không vội vàng gấp gáp thì đâu cần phải chạy đến khói bụi đầy người, còn mỏi mắt mong chờ đến đưa lễ vật quan trọng như vậy? Đại khái là lạt mềm buộc chặt, muốn làm giảm bớt một chút ngạo khí thế gia của cô em chồng nàng mà thôi.
Nhưng tiểu tướng quân đánh chủ ý lên đầu nàng, nên nàng phải phí công suy xét một chút.
Mặc dù hai tên nam nhân này kẻ xướng người họa nói đường đường chính chính, triều Ngụy to như vậy thế nhưng lại muốn một tiểu phụ nhân đem hộp trang điểm đến cứu, không khỏi có chút hoang đường!
Nghĩ vậy, Ngọc Châu quyết định sẽ không tiếp nhận gánh nặng cứu thế cứu quốc này, để họ tự mình đi nơi khác mà tống tiền đi!
Nghiêu Xu Đình khóc lóc kể lể một trận, thấy tẩu tẩu cũng không quan tâm đến mình, dần dần thu lại âm thanh, nói: “Tẩu tẩu, sao tỷ lại không quan tâm đến muội?”
Ngọc Châu hỏi: “Ta hỏi muội, muội có nói qua sổ sách ghi chép của ta với Uất Trì Đức Hiền hay không?”
Nghiêu Xu Đình không nghĩ đến tẩu tẩu sẽ hỏi vấn đề này, nhất thời có chút trố mắt, mặt khác cũng thật sự không nhớ nỗi trước đây chính mình đã nói qua những chuyện gì.
Uất Trì Đức Hiền kia trời sinh không thích nói chuyện, nhưng khi hắn nhìn nàng nói chuyện, hắn sẽ dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào nàng, khiến cho tim nàng lúc nào cũng đập thình thịch, đến nỗi nói cái gì, nàng cũng không thể nhớ lại nổi.
Ngọc Châu cũng lười biếng nhắc lại chuyện cũ với nàng, chỉ trịnh trọng nói: “Nếu muội muốn thuận lợi xuất giá, nhớ kỹ về sau không được nhiều chuyện về chuyện của ta với ca ca muội và Uất Trì tiều tướng quân, bằng không sau này có chuyện gì, khóc rớt hết mặt mũi cũng đừng tới tìm ta!”
Nghiêu Xu Đình nhất thời mờ mịt, chỉ cảm thấy lời dặn dò của tẩu tẩu với lời dặn dò của ca ca thật khiến cho người ta lâm vào thế khó xử!
Một bên kêu nàng bẩm báo lại tất cả những chuyện từ nhỏ đến lớn, một bên bảo nàng câm miệng, huynh tẩu hai lòng, nên nghe bên nào mới tốt đây?
Hơn nữa bộ dáng trừng mắt của tiểu tẩu tẩu thật giống với Nhị ca quá!
Hiện tại ở Tây Bắc, Nghiêu Xu Đình ở đây cũng không tự ý kết giao bằng hữu, duy nhất chỉ có thể tâm sự với tẩu tẩu, nếu tỷ ấy không để ý đến mình, lại cùng Nhị ca đứng về một hướng, kia chẳng phải càng đáng sợ hơn sao? Lập tức dạ thưa vâng lời.
Mà bên kia Nghiêu Mộ Dã cùng Uất Trì Đức Hiền không biết trò chuyện với nhau bao lâu, rốt cuộc cũng từ thư phòng bước ra.
Được hắn cho phép, Uất Trì Đức Hiền liền đến thăm Nghiêu Xu Đình đang mang thai vẫn luôn lo sợ bất an kia.
Mà Nghiêu Mộ Dã cũng trở về phòng của mình.
Tiểu phụ hôm nay ngược lại không còn vui vẻ khi đếm tiền trong hộp trang điểm của mình nữa, có thể nhìn ra được sầu tư nhàn nhạt trên gương mặt nàng.
Mặc dù rất muốn làm cho nữ phụ này cắt đứt tâm tư, tạm thời làm trống hộp trang điểm của nàng.
Nhưng trông thấy bộ dạng này của nàng, Nghiêu Mộ Dã nhất thời lại đau lòng, chỉ đi qua ôm nàng từ phía sau, nói: “Uất Trì tiểu tử kia nghĩ sao nói vậy, không hiểu cách nói chuyện khéo léo quan tâm phụ nữ, nàng nghe lời nói vừa rồi của hắn, sao có thể thật sự muốn nàng trợ cấp? Chưa gì đã buồn phiền, coi trọng tiền như vậy, thật sự mê tiền đến thế sao?”
Ngọc Châu vốn tưởng rằng Nghiêu Mộ Dã sau khi ra khỏi thư phòng nhất định sẽ như rắn thuận theo xà mà trườn, tiếp tục quấy nhiễu mình, nhưng không nghĩ đến hắn lại nói ra những lời này.
Nàng không khỏi ngẩng đầu nhìn lại về phía của Nghiêu Mộ Dã.
Nghiêu Mộ Dã vuốt ve gương mặt nàng, cảm thấy dáng vẻ kinh ngạc của tiểu phụ này cũng khiến cho người ta cảm thấy yêu thích, hắn một tay bế nàng lên, nói: “Trước đây khi cưới nàng đã quyết định sẽ cho nàng một cuộc sống tốt hơn, nhưng hiện tại… Lại để cho nàng nhận lấy mấy phần ấm ức… Yên tâm, không động vào tiền của nàng, sau này đợi đến khi về đến Kinh thành, nhất định sẽ mở cho nàng một của hiệu lớn hơn, được không?”
Đây là lời nói thật lòng, sau khi từ Kinh thành trốn đi, ngày trước ở miếu Nương Nương có nghe thuật sĩ kia nói qua, hắn cũng thật sự vì câu nói “ba cuộc hôn nhân” đó mà cảm thấy phiền lòng.
Có điều hiện tại tuy rằng hắn bị mắc kẹt trong lời nói linh nghiệm kia, nhưng vẫn còn chưa ứng nghiệm trên người muội muội, nói là cuối tháng gả chồng, hiện tại đã qua hơn một tháng, có thể thấy được giang hồ nói bừa không cần để trong lòng, tiểu phụ này nếu thích giữ tiền, thì cứ để nàng giữ đi, dù sao khi ở Kinh thành, bởi vì mẫu thân quản sổ sách nên nàng vẫn chưa đủ độ nghiện, hiện tại thật vất vả mới trở thành chủ mẫu chưởng quản một nhà, giờ đây lấy đi tiền của nàng, thì chẳng phải là một chuyện quá đáng sao?
Chỉ là vừa nghe Nghiêu Mộ dã nói như vậy, bản thân Ngọc Châu tự cảm thấy chính mình có chút keo kiệt xấu hổ, tự nhiên muốn mở miệng nói ra tính toán của bản thân: “Lần này đại nhân tới Bắc địa chính là ở dài hạn, mặc dù thuộc cấp đều là người hầu thân cận, nhưng cũng phải làm một số thứ, hơn nữa ta quan sát thấy nơi đây bỗng có rất nhiều thương nhân bá tánh.
Dân cư nhiều là chuyện tốt, nhưng đều phải há mồm ăn cơm, Bắc địa không giống phía Nam, một năm hai mùa gạo quả thật không dễ gì.
Nếu không có tiền bạc mua sắm lương thực, một khi thiên tai đổ xuống đó chính là đại nạn… Ta bán ra mấy cửa hàng, cũng mở thêm ba cửa hàng thực phẩm, ủy thác cho Vương công tử để bá phụ hắn khơi thông nhân mạch, lại mượn bảng hiệu tàu buôn của nhà hắn để vận chuyển hàng hóa, giúp mua lương thảo ở phía Nam.”
Những gì Ngọc Châu nói đều là tình hình thực tế, năm nay lúa gạo Nam địa được mùa, không thiếu lương thảo, nhưng nhiều ngày trước nàng đi dạo xung quanh phố xá lại phát hiện xung quanh rất nhiều khách thương Nam địa đến thu mua lương thực giá cao, rất nhiều cửa hàng lương thực thấy có thể sinh lợi, liền đẩy giá lương thực lên cao.
Vô số lúa gạo chạy vào trong kho lương thực của khách thương đến từ nơi khác, được vận chuyển ra khỏi Bắc địa.
Thậm chí rất nhiều cửa hàng lương thực đều bán sạch kho dự trữ của mình, thu được lợi nhuận cao.
Ngọc Châu thấy tình hình như vậy, cảm thấy không được bình thường lắm.
Dù cho là vì triều đình đang chuẩn bị dụng binh mà thu mua lương thảo, thì cũng nên đi Nam địa để mua chứ.
Dựa vào tình hình hiện tại, đến năm sau, lương thực dự trữ của Bắc địa sẽ không đủ, một khi gió thổi cỏ lay, như thế bá tánh Bắc địa