Tàng Ngọc Nạp Châu

Chương 204


trước sau

Edit: Bạch Lan Tửu

Gần đây, cuối cùng Quảng Tuấn Vương đã hơi có cảm giác chạy trối chết.

Lúc trước tiên đế băng hà, mấy vị Hoàng thúc liền bị bày ra ánh sáng để cho văn võ cả triều chọn lựa.

Hắn cũng không biết bản thân có tài đức gì mà lại được Từ Thái hậu đang chìm trong nỗi đau mất con để mắt ưu ái, tận lực tiến cử hắn bước lên bảo tọa đế vương.

Quảng Tuấn Vương hơi cân nhắc việc này một phen lập tức lý giải được tâm tư của hoàng tẩu. Hắn có tiếng là không học vẫn không tài hoa, cho dù hắn có bước lên ngôi vị Hoàng đế thì cũng không khác gì cho một đứa trẻ đăng cơ, đảm bảo sẽ nghe lời, tùy người đùa nghịch, thậm chí so với nhi tử thân sinh còn tri kỷ hơn!

Chính là mấy vị hoàng huynh kia của hắn đều không phải tên ngốc, di chiếu của Hoàng đế còn ở đó, vô duyên vô cớ sao hắn lại có thể xông lên cướp miếng thịt mỡ đã đến miệng người khác chứ? Làm không tốt thì trong Vương phủ ắt sẽ bùng lên một trận lửa bất ngờ, đốt cho hắn đi đoàn tụ với chất nhi trên kia của hắn.

Từ trước đến nay, Quảng Tuấn Vương luôn là người tài trong việc "phong khẩn xả hô" (không ổn liền chạy), vừa thấy tình huống không ổn là lập tức thu dọn hành lý, bắt đầu trốn đi xa, mãi cho đến khi tân đế đăng cơ, hắn mới thở dài một hơi.

Chỉ là đô thành chướng khí mù mịt, khó tránh khỏi khiến cho tâm tình người ta mệt mỏi, phiền chán. Quảng Tuấn Vương đã lang thang bên ngoài quá lâu, không nhịn được nhớ lại chuyện cũ thời niên thiếu, cùng tiên đế, còn có Nghiêu Mộ Dã và nhóm bạn cũ cùng đi ngao du. Trong lòng hắn sinh ra thật nhiều cảm thán, thế mà lại nghĩ đến cùng nhóm bạn cũ ngày xưa đi ngao du lần nữa.

Vì thế hắn liền lên xe, một mạch đi đến Bắc địa.

Phong cảnh Bắc địa tráng lệ, không phải vùng sông nước Giang Nam có thể so được. Lại thêm gần đây chính trị Bắc triều yên ổn, trị an tốt, không cần lo lắng giữa đường gặp phải cường đạo cướp bóc, bắt người giống như trước.

Cho nên Quảng Tuấn Vương dứt khoát dùng thường bài (thẻ thông hành cho thương nhân), cải trang thành lữ khách đến Bắc địa dạo chơi, gửi gắm tình cảm vào non xanh nước biếc, một lần đi này kéo dài hai năm.

Một ngày nọ, hắn đi đến một nơi gọi là Phượng Hà sơn. Đỉnh núi nơi đây được mây mù bao phủ, nơi nơi xanh um tươi tốt, chỉ là thôn xóm xung quanh cực kỳ thưa thớt, còn có thôn dân cảnh cáo hắn chớ có đi về phía trước nữa.

Nhưng trời sinh Quảng Tuấn Vương đã có lòng hiếu kỳ rất nặng, thôn dân càng ngăn cản, hắn lại càng phải xem đến tận cùng. Ở chân núi còn có một cái đình tao nhã lịch sự với hành lang dài có ghế đá, nhìn qua thật giống nơi riêng tư của một vị quý nhân nào đó.

Chính là từ trước đến nay, Quảng Tuấn Vương đều thích kết giao bằng hữu, rõ ràng ở chân núi đã cắm một tấm bia đá cảnh báo "Nơi tư nhân, người rảnh rỗi chớ có đi vào", nhưng hắn vẫn dẫn theo người hầu theo đường nhỏ mà đi lên núi như cũ.

Trên núi tinh xảo mê người, tuy rằng sương sớm trên cỏ xanh chưa tan hết, làm quần áo bị ướt, nhưng cũng khiến người ta lưu luyến không nỡ rời đi.

Chỉ là lúc này có hai người thân thể cường tráng, nhìn qua giống tiều phu, bên hông đeo rìu mới tinh đi qua bên cạnh hắn, vẫn luôn dùng ánh mắt lạnh lùng đánh giá hắn từ trên xuống dưới, suýt nữa đã khiến hắn nghi ngờ bản thân gặp cướp.

Từ đó về sau, đường núi lại không còn bóng người, càng thanh tĩnh hơn. Quảng Tuấn Vương đi đến một gò đất nhìn đường núi dày đặc sương mù, trong lúc nhất thời nổi hứng vẽ tranh, vì thế lệnh cho thư đồng trải giấy bút lên một chiếc bàn đá ở giữa sườn núi, chuẩn bị múa bút vẩy mực vẽ lại cảnh núi trước mặt.

Đúng lúc này, trên đường núi đột nhiên truyền đến tiếng cười của trẻ con.

Dương Tố dừng bút, quay đầu nhìn sang, chỉ thấy ở chỗ thềm đá dày đặc sương mù đột nhiên xuất hiện một đứa bé trai dường như chỉ bốn năm tuổi, người mặc một chiếc áo ngắn bằng lụa sáng bóng, trên cổ đeo vòng, cưỡi một con ngựa trúc dùng bao bố trùm lên làm đầu, một mạch nhảy nhảy phi xuống thềm đá.

Ở phía sau nhóc còn có một đứa bé béo mập mạp, mặt tròn mắt to, cũng cưỡi ngựa trúc, trong tay còn cầm thêm một cây roi ngựa, trong miệng hô: "Cha cha!"

Trong rừng này sao lại có hai đứa trẻ phấn điêu ngọc mài thế này? Chẳng lẽ là nhân sâm trong núi thành tinh biến thành trẻ con?

Quảng Tuấn Vương đang định nhân lúc hai đứa trẻ xuống đây, hỏi thăm chúng nó chút chuyện thì lại có một vị phụ nhân thân hình yểu điệu đi ra từ trong sương mù, trong miệng gọi: "Lý nhi, Phù nhi, đừng chạy, cẩn thận ngã đấy!"

Quảng Tuấn Vương híp híp hai mắt, mãi đến khi phụ nhân kia đi đến gần, lúc này mới đại khái nhìn ra mặt mũi nàng ấy thật là quen mắt, giống như Thục Tuệ Phu nhân đã cùng tiên hoàng táng thân trong biển lửa.

Điều này khiến cho Quảng Tuấn Vương kinh hãi một trận, sao có thể giống như vậy? Đúng lúc đang bàng hoàng, thì lại có một nam nhân đi xuống từ phía sau phụ nhân.

Chỉ thấy thân hình hắn cao lớn, trên khuôn mặt tuấn lãng là ý cười, bất kể là chỉ hơi nhếch khóe miệng lên hay là cười đến mức đuôi mắt có nếp nhăn thì dung mạo đều giống tiên hoàng như đúc.

Mà hiện tại, một nam một nữ này đều đang tươi cười nhìn hắn, nối tiếp nhau đi xuống chỗ hắn.....

Tại núi sâu dày đặc sương mù này, từng đợt gió lạnh thổi qua, chợt thấy người thân đã mất đi, còn có hai đứa trẻ như tiểu yêu, cho dù Quảng Tuấn Vương có mọc thêm tám lá gan nữa thì cũng bị dọa sợ chết khiếp.

Mắt thấy một nam một nữ đi về phía hắn càng lúc càng gần, cuối cùng Quảng Tuấn Vương cũng hú lên một tiếng quái dị, sợ tới mức quăng cả bút vẽ, hai chân nhũn ra, ngã ngồi trên mặt đất, trong hoảng loạn còn làm đổ cả nghiên đầy mực trên mặt bàn, không chút lãng phí mà tưới hết lên trên mặt hắn, chảy dài một đường từ cái mũi cao thẳng xuống.

Dáng vẻ làm cho người ta sợ hãi như vậy đã dọa đến hai đứa trẻ ở phía trước, một bước cũng không dám lên, rồi sau đó, đứa trẻ mập mạp kia to gan hơn một chút, chạy đến trước mặt, dùng gậy trúc gõ lên đầu Quảng Tuấn Vương: "Mặt đen, ngươi là Hắc Sơn Lão Yêu sao?"

Quảng Tuấn Vương trợn tròn mắt, chỉ gắp gao ôm lấy đùi thư đồng, miệng thất thố hô: "Quỷ.... có quỷ....."

"Phù nhi, chớ có làm loạn, không thể dùng gậy trúc gõ lên đầu trưởng bối." Nàng kia dịu dàng gọi tiểu yêu bướng bỉnh, vì thế đứa nhỏ mập mạp kia liền xoắn thân thể bụ bẫm đi vòng qua Quảng Tuấn Vương đã bị dọa chết khiếp trở về: "Lý nhi,
hắn là thúc công (chú của cha = ông chú) ngươi, sao nhìn thế nào cũng giống tên ngốc nhỉ."

Trên mặt Lý nhi kia cũng tràn đầy thất vọng, cảm thấy trưởng bối nhà mình ở trước mặt bạn nó thật đúng là không lên nổi mặt bàn (không ra gì).

Lại đúng lúc này, từ trong đường núi dày đặc sương mù lại đi ra một nam một nữ, khi nàng kia chậm rãi đi xuống núi, làn váy nhẹ đong đưa, đầu tóc vấn cao có mấy sợi rủ xuống bên thái dương, phất qua cái trán trơn bóng, hai mắt trong như nước hồ, khiến người ta vừa thấy liền không rời được mắt.

Quảng Tuấn Vương vốn đã bị dọa sợ chết khiếp nhưng khi nhìn thấy nàng kia, bỗng nhiên buông lỏng, chỉ cảm thấy bất cứ lúc nào gặp lại người trong mộng thì nàng đều như tiên tử hạ phàm, tiên khí vờn quanh khiến sương mù khắp núi đều tản đi, khắp nơi nổi lên vạn điểm ánh sáng.....

Cho dù Quảng Tuấn Vương bị hắt mực tàu lên mặt thì Nghiêu Mộ Dã cũng có thể xem rõ rõ ràng ràng đức hạnh của Quảng Tuấn Vương - kẻ vẫn luôn thèm nhỏ dãi nữ nhân của hắn.

Cách xa mấy năm thế nhưng hắn ta không có lấy nửa điểm tiến bộ.

Nghiêu Mộ Dã hừ lạnh một tiếng: "Quảng Tuấn Vương, không cần đa lễ, hãy bình thân!"

Nghe được giọng nói mang theo hàm ý trêu chọc của Nghiêu Mộ Dã, Quảng Tuấn Vương mới bừng tỉnh từ trong mộng si. Chỉ trừng mắt nhìn mấy vị vốn không nên xuất hiện cùng nhau đang đứng trước mặt, đặc biệt còn cố ý nhìn bóng dáng của hai vị thân nhân vốn đã mất đi nhưng nay lại đang đứng sờ sờ ở đây, lập tức hơi bừng tỉnh đại ngộ.

Chỉ lăn một vòng đã lập tức bò dậy, trừng mắt nói: "Hoàng thượng..... người..... không chết?"

Nam đế đã ẩn cư nơi đây được hai năm, thân thể hiện tại đã không còn gậy ốm như khi còn ở Nam địa nữa, chính là sắc mặt tái nhợt do di chứng năm đó hít ngũ thạch tán tạo ra còn chưa tan hết, hắn nhìn bạn tốt lâu ngày không gặp, cười nói: "Nam đế ngày xưa đã chết, ta nhàn cư tại Phượng Hà sơn này, cư sĩ Phóng Sơn, ngươi gọi ta là Phóng Sơn là được."

Tuy rằng Dương Tố không để ý đến triều chính nhưng vẫn biết rõ khốn cảnh năm đó của Nam triều. Hắn đã tận mắt nhìn thấy Hoàng thượng là như thế nào từ một quân vương lòng mang chí lớn rồi gặp đả kích, cuối cùng trở thành phế nhân trầm mê trong ngũ thạch tán, lười nhác qua ngày, ý chí chiến đấu bằng không.

Hiện tại nghĩ lại, thi thể tìm được đều không còn nhìn ra được hình dáng, nếu nói Hoàng đế giả chết thì cũng rất có khả năng.

Chỉ là so với việc Nam đế đã chết rồi còn sống lại thì việc khiến người ta càng nghẹn họng trân trối đó là, lúc này thế mà hắn lại đang tản bộ trên đường núi cùng Bắc đế, dáng vẻ còn rất thích thú, chuyện này không thể không khiến Dương Tố rơi vào trầm tư đi tìm lý giải.

Hóa ra lúc Quảng Tuấn Vương vừa vào Phượng Hà sơn liền có thị vệ bên cạnh Nghiêu Mộ Dã nhận ra là Quảng Tuấn Vương của Nam triều, rồi đi bẩm báo cho Bắc đế vốn đi cùng ái thê mà ở lại đây.

Mấy năm nay, Nghiêu Mộ Dã bận rộn chính vụ, rảnh rỗi thì đến chỗ này của bạn cũ uống trà, đánh cờ, cũng coi như tranh thủ lúc rảnh rỗi mà khuây khỏa. Vốn là quân vương Nam Bắc triều không cùng chiến tuyến, sau khi buông bỏ quyền thế lợi hại lại có thể lấy lại mấy phần tình bạn năm xưa. Hiện tại nghe nói có một người bạn cũ đến chơi, vậy phải hỏi ý của chủ nhân Phượng Hà sơn rồi.

Cư sĩ Phượng Hà sơn trầm ngâm một hồi mới nói: "Nếu là hắn, vậy cũng không sao....."

Vì thế ngay sau đó có một người như quỷ ảnh xuất hiện, dọa cho Quảng Tuấn vương sợ mất mật.

Đợi đến sau khi Quảng Tuấn Vương biết ẩn tình, hắn lập tức bất chấp vết mực trên mặt mình còn chưa lau sạch đã xông lên ôm chặt lấy bả vai Hoàng chất đã chết mà sống lại, không nhịn được lệ nóng vòng quanh, nước mắt chảy xuống lau đi vết mực, tạo thành mấy vệt trên mặt càng khiến người ta không muốn nhìn, thậm chí đã cọ đầy vết mực lên vai áo tuyết trắng của cư sĩ Phóng Sơn. 

Sai đó Quảng Tuấn Vương lại buông xuống thù nước, lệ nóng vòng quanh muốn đi ôm Nghiêu Mộ Dã. Tuy rằng Bắc đế đã không rong ruổi trên lưng ngựa nhiều năm, nhưng thân thủ vẫn không hề suy giảm so với năm đó, chỉ duỗi tay ra đã ngăn được người mặt quỷ muốn lại gần. Quảng Tuấn Vương vốn đang ôm ấp vui sướng khi gặp lại người cũ, toàn bộ đều rơi vào khoảng không.

Hai đứa trẻ đứng ở một bên xem đến cười ha ha không ngừng, Phù nhi lại khẳng định lần nữa: "Lý nhi, Thúc công của ngươi chính là một tên ngốc!"

Lý nhi cũng không nhịn được, túm vạt áo mấu thân, nói: "Nương, chớ có gọi tên ngốc lên núi....."

Lúc này thật ra Quảng Tuấn Vương đã nghe rõ ràng lời hai đứa trẻ, quay mặt qua, nhe hàm răng trắng, cười âm trầm với hai đứa nhỏ: "Hai người các ngươi đang nói ai vậy?"

Trên khuôn mặt đen thui kia bày ra dáng vẻ xem thường, thật sự là so với Hắc Sơn Lão Yêu còn đáng sợ hơn, chỉ nghe hai đứa nhỏ kêu lên sợ hãi, đến cả ngựa tre cũng không tìm tiếp nữa, dùng hai chân ngắn ngủi chạy một mạch trên đường núi, đứa sau nối tiếp đứa trước chạy băng băng, trong miệng hô to: "Quỷ! Có quỷ!"

Tiệc rượu trên núi Phượng Hà không thể thiếu món củ cải trộn chua.

Cư sĩ gieo trồng trong núi nhiều năm, củ cải trồng ra vừa to vừa giòn, cho dù là phơi khô hay là hầm nấu cũng đều là một món mỹ vị.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện