Ngọc Châu vốn cho rằng mình đã quen với phong cách nói năng hùng hồn không nể nang gì của vị quý nhân này, nhưng khi nghe hắn thong thả đề nghị chuyện "Qua đêm" này nhẹ nhàng như uống trà thế này, vẫn bị cả kinh mở to hai mắt nhìn.
Cuối cùng nhẹ nghiêng đầu tránh ngón tay vô lễ của hắn đang đưa đến nói: “Dân nữ sống lâu ở vùng Tây Bắc, không biết tục lệ ở kinh thành …… Nhưng cho dù ở một trấn nhỏ vùng Tây Bắc, nếu nam nữ ngầm thương trộm nhớ nhau, thì mọi chuyện cũng như bắt đầu như nước dẫn vào mương máng, từ mương máng mới dẫn ra sông (*). Dân nữ…… Cảm thấy vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, cùng Thái úy đại nhân…… Qua đêm……”
(Ý nữ 9 nói chuyện gì cũng từ nhỏ đến lớn, nhiều dòng nước thành mương, nhiều mương thành sông, tình cảm cũng nên bồi dưỡng từ từ)Nghiêu thiếu ngày thường cao ngạo ít lời, nhưng không biết vì sao, mỗi lần gặp được này Tiểu Phụ, thìmột vài tính tình bất hảo khi còn nhỏ đều bắt đầu ngo ngoe trỗi dậy, cứ luôn suy nghĩ cân nhấc nên dùng từ ngữ nào để trêu đùa khuôn mặt nhỏ luôn giả vờ bình thản như gió thoảng mây trôi này.Từ "Qua đêm" này vốn chỉ có ba phần thật, bảy phần đùa. Nhưng khi nghe lời nàng nói, giống như cực kì am hiểu dân phong “Nước chảy thành sông" của vùng Tây Bắc này, không biết trước đây ở quê nhà, đã đào được mấy "Mương máng" rồi, trong lòng lập tức cực kì khó chịu, cố tình cúi đầu nhìn gương mặt sáng trong tinh khiết của Ngọc Châu: “Xem ra tiểu thư cũng là một người rất thành thạo trong vấn đề này, hiểu rõ về thú vui tao nhã như "mương máng và đóng cọc" hơn cả tại hạ, nếu tiểu thư câu nệ với tập tục xưa cũ đã có ở quê nhà, tại hạ đương nhiên sẽ vâng theo…… Chỉ không biết là vị trí "Cọc" tại hạ ở góc nào trong số "mương máng" của tiểu thư?"
Ngọc Châu cảm thấy Thái uý có thể nhàn nhã đàm đạo thoải mái như thế này vẫn đỡ hơn là cứng rắn kéo mình đi "Qua đêm". Trong lòng thực sự muốn nói vài câu với Thái Uý, chỉ là những câu nói ám muội không qua khỏi mặt bàn như thế này, thực sự khó có thể nói ra thành lời, cuối cùng chỉ khẽ nói: "Thái Uý chỉ mới thả cọc thăm dò, không thấy dùng sức(**)...."
(Câu này, ý nữ chính nói, chỉ mới dò đường, không thấy thành ý, với nữ 9, cọc và mương máng theo nghĩa đen, nhưng vào tai anh Thái Uý thì nó lại là nghĩa bóng) Ngọc Châu không hiểu việc đời, không hiểu "không thấy dùng sức" đó tương đương với nghĩa là bất lực, đồng thời cũng đả kích mạnh mẽ và nghiêm trọng vào hùng phong của nam tử đến bực nào.
Thái úy vừa nghe thấy thế, mày rậm khẽ nhướng, mắt phượng khẽ híp lại một cách đầy nguy hiểm, vươn tay câu ngang chiếc eo thon của ai đó kéo mạnh về hướng mình, dán sát vào tai nàng nói: “Chỉ sợ đến lúc đó tiểu thư lại than là quá mạnh, bảo tại hạ nên nhẹ một chút thì chẳng hay lắm..."
Ngọc Châu nghe không hiểu Thái uý đang nói gì, nhưng trong lòng biết câu nói này nhất định có mộtngữ hai nghĩa, không phải lời hay ho gì, chỉ hơi hơi quay người nói: “Thái úy, đừng đùa nữa, mau đưa tiểu nữ trở về đi……”
Nghiêu thiếu từ trước đến nay luôn thích làm theo ý mình, tuy rằng Ngọc Châu đã năm lần bảy lượt nóimuốn về, nhưng cuối cùng khi rốt cuộc xoay người lên ngựa thì lại ôm nàng chạy băng băng, đến biệt viện ven hồ ở ngoại thành.
“Tiểu thư không nên mỗi lần gặp ta đều mang bụng đói trở về, ta đã ra lệnh cho nhà bếp chuẩn bị cơm chiều, tiểu thư ở lại đây tắm suối nước nóng, sau khi ăn cơm chiều xong, tại hạ sẽ đưa nàng về, có được không?"Vẫn như mọi khi, câu của Thái Uý tuy rằng là câu hỏi nhưng lại không hề muốn nghe ý kiến của Ngọc Châu. Bởi vì thị nữ tuỳ thân của Thái Uý đã sớm đứng hầu ở cửa biệt viện, chờ đợi Ngọc Châu cô nương tới chơi.
Đối với thú vui của Thái Uý khi nhặt lại "món ăn hương dã" ở vùng Tây Bắc này. Cẩm Thư đương nhiên không dám nhiều lời, trên mặt vẫn luôn giữ nụ cười khéo léo lễ phép, cung kính chào hỏi Ngọc Châu và dẫn nàng vào khu suối nước nóng, mời Lục tiểu thư dời bước theo nàng vào trong thay quần áo.
Ngọc Châu hơi do dự, sợ đây là kế hoạch mà Thái Uý lập ra, sợ khi mình đã thoát y ngâm mình trong suối nước thì vị nào đó lại đột nhiên xuất hiện. Nhưng ngẫm lại, bên cạnh mình cũng chẳng có ai, nếu Thái Uý muốn dùng sức mạnh để làm chuyện gì, thì mình cũng khó có thể ngăn cản, vả lại tính cách của Thái úy cực kì kiêu ngạo, cũng không đến mức hạ lưu đến mức phải dùng sức mạnh, chi bằng bình thản ung dung, nước đến đất chặn, binh đến tướng ngăn thôi.
Vì thế để mặc Cẩm Thư hầu hạ thay đổi quần áo, lại dùng lụa mỏng bao bọc thân thể, rồi bước vào bên trong ngọc trì hơi nóng lượn lờ, bên trong ao, đã có sẵn những túi bằng sa mỏng, bên trong chứa hoa lan cùng bạc hà trắng, nước trong ao bốc lên mùi hương lá bạc hà trắng dìu dịu, chỉ ngâm một lát mà những mệt mỏi khi tập trung điêu khắc mấy ngày qua đều mất hẳn.
Ngọc Châu đem toàn bộ thân mình ngâm sâu vào trong nước, cẩn thận đưa mắt nhìn quanh, bốn phía quanh ao được bọc kín bằng những hàng trúc dày kín mít như bức tường, làm nơi này thành mộy nơi riêng tư tĩnh lặng kín đáo. Vì thế liền yên tâm ngâm mình, đón lất chiếc khăn lạnh Cẩm Thư vừa đưa đến lau mồ hôi trên thái dương.
Lúc này, thị nữ hầu bên cạnh cũng mang một cối đá đến, bên trong là hạt hạnh nhân được xay nhuyễn, thị nữ dùng muỗng ngọc múc bột hạnh nhân xoa lên mặt Ngọc Châu, sau đó lại quỳ gối bên cạnh ao nương theo làn hơi bốc lên từ ao nhẹ nhàng ấn vào các huyệt vị trên đầu, khẽ nói: “Ngân hạnh nhân là thứ dùng dưỡng da rất tốt, nếu dùng thường xuyên, sẽ làm da thịt non mềm bóng loáng, trắng nõn mịn màng.”
Ngọc Châu trong lòng thầm than, cũng khó trách nữ tử trên thế gian này đều tranh nhau để bước chân vào nhà Vương hầu, chỉ phần hầu hạ chu đáo này thôi, cũng đã làm người ta thoải mái đến mức nghiện, không thể quên được!
Nghĩ đến đây, nàng nhẹ nhàng lai đi nước ngân hạnh trên mặt, nói: “Cám ơn chư vị cô nương, ta đãtắm xong, có thể đứng dậy mặc quần áo.”Quần áo của nàng khi đến đây đã bị hạ nhân mang đi giặt, cũng chỉ có thể mặc bộ váy dài chạm đất màu sáng nhạt do Cẩm Thư đưa tới, đây là kiểu dáng được yêu thích nhất hiện nay của quý phu nhân trong kinh thành, tay áo mỏng nhẹ dịu dàng, váy dài chấm đất nhìn rất thanh nhã. Ngọc Châu có chút không quen khi mặc loại váy dài này, chỉ thầm nhẹ nhõm là màu không quá sáng, nếu không khó có thể mặc lên người.Mái tóc dài chưa kịp búi lên, chỉ đành phải xoã xuống bờ lưng ong.Cẩm Thư nhìn gương mặt ửng hồng khi vừa mới tắm xong của Ngọc Châu, không khỏi chắc lưỡi than thầm: Cũng khó trách Nghiêu nhị thiếu nhất thời mê muội, người phụ nữ này xinh đẹp tựa thiên tiên, dù là nữ tử cũng nhìn không thể rời mắt. Chỉ không biết chút tươi mới này có thể làm Nghiêu nhị thiếu gắn bó được bao lâu?
Bên kia Nghiêu Thái úy cũng tắm gội xong, chỉ mặc một bộ trường bào rộng rãi, ngồi ở Đình Trúc chờ Ngọc Châu đến cùng dùng cơm. hắn đang cầm một chén trà xanh, vẻ mặt âm trầm, như suy tư gì mà chậm rãi nhấm nháp, khi nghe tiếng guốc gỗ vang vang trên lối vào, qua ánh sáng lập loè được xuyên qua những tán lá xanh mờ nhạt, nương theo ánh đèn lồng treo cao cao, giai nhân đã nhanh nhẹn bước đến.
Đây gọi là dưới ánh trăng ngắm mỹ nhân, lúc này ánh trăng vừa lên cao, giai nhân với mái tóc còn hơi ướt rũ bên má phấn, ống tay áo phất phơ theo ngọn gió, mang theo mùi hương thơm của hoa quả thơm mát khi vừa tắm gội xong....Chén trà trong tay Thái Uý dừng lại, lòng thầm trách mình sao quá mức quân tử, không thể tuỳ ý hung hăng mà "Qua đêm" mấy lượt mới vừa lòng....
Ngọc Châu đến gần hơn một chút lập tức cảm nhận được sự khác thường của Thái Uý, vì thế nàng đúng lúc dời đi tầm mắt, nhìn những món ăn được bày sẵn trên bàn tròn, nói: “Đói bụng
quá, có món gì ngon miệng không?"
Thái úy thu hồi những suy nghĩ mông lung, nhưng không biết vì sao trên mặt lại tăng thêm vài phần lạnh nhạt. Chỉ duỗi tay gắp mấy miếng mơ ngâm chua để vào miệng.
Ăn một lát sau lại thấy Ngọc Châu không hề nhúc nhích mới cụp mắt xuống hỏi: "Đợi tại hạ đích thân đến đút cho cô nương sao?"
Ngọc Châu đắn đo mãi vẫn không nghĩ ra mình lại làm gì cho Thái Uý không vừa mắt, nhưng lại khôngmuốn mở miệng dò hỏi, chỉ cởi guốc gỗ, ngồi quỳ trên gối niệm đặt bên cạnh bàn, cũng bưng cơm lên, ăn từng ngụm từng ngụm. Bữa cơm hôm nay Thái Uý ăn cực ít, phần lớn thời gian đều là cau mặt nhíu mày, nhìn nữ tử đối diện nhẹ nhàng nhấm nháp, chậm rãi nuốt đồ ăn. Ăn cơm xong, Ngọc Châu vừa muốn lên tiếng, thì Thái Uý đã không nhanh không chậm nói: “Sắc trời đã tối, đường không dễ đi, ở chỗ này nghỉ tạm một đêm đi.”
Ngọc Châu khẽ thở dài, muốn nói gì đó, rồi lại thôi. Thái úy lập tức đem bàn ăn trước mặt đầy sang mộtbên, đem Ngọc Châu vẫn còn đang quỳ trên gối đệm kéo nhẹ vào lòng, cầm lấy tay nàng, giọng nói có vẻ âm u: "Sao lại than ngắn thở dài, chẳng lẽ tại hạ đã khoản đãi tiểu thư không chu toàn chỗ nào sao? Hay trong nhà đã hẹn hò với khách, sợ không về kịp lỡ buổi hẹn tối nay?"
Ngọc Châu có chút nghe không hiểu lời này của Thái Uý có ý gì, chỉ khẽ nói: "Thái Uý đang muốn nuốt lời? Nếu đêm nay tiểu nữ không về, chẳng phải ở nhà sẽ rối đến lật trời, sau này tiểu nữ làm sao còn dám nhìn mặt ai?"
Thái Uý nghe xong lời này, cong cong khóe miệng như cười như không, chậm rãi nói: “Vừa rồi thị vệ canh ở con hẻm vào sau nhà tiểu thư có về bẩm báo với tại hạ, nói rằng đại ca Tiêu Sơn của tiểu thư vào đêm khuya canh vắng, một mình đơn độc chạy đến và bắc một chiếc thang trèo vào tường phía Tây viện của tiểu thư, rồi bước vào phòng. không bao lâu, từ bên trong phòng liền truyền đến tiếng nữ tử khóc nức nở. Thị vệ của tại hạ cảm thấy có gì đó không đúng, lập tức nhảy vào trong, đem đại ca tiểu thư đang cởi truồng ấn lên giường. Mà thị nữ Giác Nhi của tiểu thư, quần áo xốc xếch đang nằm khóc trên giường, váy bên dưới đã bị xé rách nát…… Khi tại hạ nghe thị vệ bẩm báo xong, có chút khó hiểu, mong tiểu thư giải thích tỉ mỉ rõ ràng cho thắc mắc của tại hạ, đại ca của tiểu thư đến tột cùng là mê luyến nha hoàn của tiểu thư quá sâu, cho nên mới hoang đường như thế…… Hay là hắn ta lại đangngắm nghía một người nào đó khác?"
Ngọc Châu nghe xong, toàn bộ thân thể đều cứng đờ, hoàn toàn không để ý đến hành động và lời nóikhinh bạc của Thái Uý, lập tức duỗi tay bắt lấy Thái úy, nôn nóng hỏi: “Giác Nhi hiện tại như thế nào?”
Khi Thái Uý nghe thị vệ bẩm báo, trong lòng lập tức bị nghẹn như có tảng đá đè nặng nới ngực, cho rằng người phụ nữ nhỏ đó ngày thường có mờ ám gì đó với huynh trưởng trên danh nghĩa của mình, cho nên gã Tiêu Sơn kia mới nhân lúc đêm tối, quen cửa quen nẻo trèo tường trộm hương.
Mà nàng lại không ngừng nôn nóng đòi về, là sợ lỡ hẹn với gã đại ca hờ ấy. Nhưng bây giờ nhìn bộ dạng lo âu của người phụ nữ này, câu đầu tiên thốt ra lại chính là an nguy của tiểu nha đầu, lại khônghề quan tâm gì đến gã huynh trưởng kia, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm nhẹ giọng hỏi: “Nàng suốt đêm dọn ra khỏi Tiêu gia, chính là đang tránh né đại ca của nàng?”
Ngọc Châu thấy Thái úy đáp không đâu vào đâu, trong lòng càng thêm khẩn trương. Giác Nhi chỉ mới mười bốn tuổi, tuổi còn quá nhỏ, lại bị Tiêu Sơn lầm tưởng là mình, sàm sỡ khinh bạc, hiện tại nàng ấy đã sợ hãi đến bực nào, nếu ở một mình trong viện vắng, nhất thời luẩn quẩn trong lòng, lỡ có chuyện gì bất trắc thì sao?
Dứt khoát cũng không trả lời câu hỏi đó, lập tức đứng dậy muốn quay về xem tình trạng hiện giờ của Giác Nhi.
Nghiêu Mộ Dã lại lần nữa duỗi chân ra ngáng chân của nàng lại, nhưng trên mặt lại âm trầm không biểu lộ cảm xúc, dùng giọng nhẹ nhàng nói: “Được rồi, đừng vội, thị vệ của ta đã đem nàng ấy mang về đây, còn đại ca của nàng dường như đã đánh thức vị quả phụ kia, nên bà ấy la hét ầm ĩ kêu hàng xóm đến, nghe nói đã bị áp giải hắn đưa lên quan phủ……
Ngọc Châu nghe nói Giác Nhi được mang đến, lập tức nhẹ nhàng nhẹ nhàng thở phào, lần này đúng thật là trịnh trọng quỳ xuống trước mặt Nghiêu thiếu, cảm ơn ân cứu mạng của hắn với nha hoàn của mình.
Nghiêu Mộ Dã nhìn người phụ nữ trước mắt, lần đầu tiên dâng lên tò mò đối với tình cảnh hằng ngày của nàng ở Tiêu gia, tiểu nữ tử này ăn nhờ ở đậu, lại có dung mạo xinh đẹp đến thế. Người ta hay nóihồng nhan thường bạc mệnh, không có cha mẹ che chở, thì cuộc sống khó khăn khổ sở thì cũng là điều dễ hiểu, nhưng vì sao nàng lại vẫn luôn có thể bình thản ung dung, không hề thấy có chút khiếp nhược nịnh bợ?