Nghe lời nói đầy vẻ xem thường của lão tiên sinh, Ngọc Châu vẫn không hề tức giận, nhưng Giác nhi đứng bên cạnh thì đã không còn kiên nhẫn nổi nữa.
Lục cô nương trong mắt tiểu nha đầu này luôn thanh nhã cao quý như tiên giáng trần, hiện giờ lại bị một ông lão mắng là "người thô tục" thì bảo sao tiểu cô nương có thể nuốt trôi cơn ấm ức này.
"Hộp ngọc được ngài gọi là thanh nhã đó là do chính tay tiểu thư nhà chúng tôi điêu khắc ra, sao bây giờ Lục cô nương nhà chúng tôi lại trở thành người thô tục thế?"
Lời này vừa thốt ra, ngay lập tức đã làm Đào lão tiên sinh chấn động, hoàn toàn không dám tin khi nhìn thiếu nữ có thể xem như yếu ớt trước mặt mình. Lão tiên sinh có thể nói là người sành về việc đánh giá các tác phẩm được điêu khắc chạm ngọc, lại không hề nghĩ đến vật có thể làm ông chậc lưỡi thán phục về tài năng như thế này lại được xuất phát từ tay của một cô nương trẻ tuổi như vậy.
Ngay lúc này, có một thanh âm nghèn nghẹt vang lên bên cạnh: "Nếu là người thô tục thì sẽ không thể điêu khắc ra một vật tinh diệu như thế này, xem ra tâm tư của vị tiểu thư này sâu sắc khác hẳn người thường."
Mọi người đồng loạt nhìn về hướng phát ra thanh âm, lại nhìn thấy Nghiêu nhị thiếu đang đứng ở ngay cổng vào, khoé miệng ẩn chứa ý cười nhưng đôi mắt lại nhìn chăm chú vào Ngọc Châu.
Ngọc Châu cũng không hề nhận ra hắn là ai, nhưng do từ nhỏ sống nhờ ở nhà người khác, nên tâm tư đương nhiên nhạy bén hơn rất nhiều thiếu nữ vô tư đồng trang lứa khác. Ngoài ra, nàng đã ở nhà họ Vương hai năm đã làm nàng mẫn cảm với việc nhìn mặt đoán ý, cho nên khi nhìn thấy vị công tử dung mạo không tầm thường, khí vũ bất phàm này hoàn toàn khác hẳn với người khác, khi ánh mắt người này nhìn vào gương mặt xuất chúng của nàng, không phải là vẻ say mê như si như cuồng, nụ cười nơi khoé miệng chỉ vừa đủ để chào hỏi, nhưng trong đôi mắt khẽ híp lại đó của hắn, như một hồ sâu khôngđáy, làm cho người ta rùng mình lạnh lẽo.
Nếu không phải đã biết thân phận của hắn, Ngọc Châu chắc chắn sẽ không đón nhận lời nói của hắn, người này quá nguy hiểm, nếu có thể tránh được thì nên tránh thật xa, để tránh những chuyện phát sinh ngoài ý muốn.
Vả lại việc hôm nay, không thể chỉ một lần là có thể giải quyết được, nếu Đào lão tiên sinh đã thích tác phẩm của nàng, thì nàng có thể từ từ mưu tính lại.
Cho nên nàng xoay người lại, nghiêng người thi lễ với Đào lão tiên sinh: "Ngọc Châu không phải tìm thầy để chữa bệnh cho bản thân, chỉ là có một vị cố nhân bị bệnh lâu năm, mệnh như chỉ mành treo chuông, nên mới đến đây quấy rầy lão tiên sinh. Nay đã có khách đến viếng, Ngọc Châu cũng khôngdám quấy rầy.Hộp thuốc này vốn là một bộ, chia thành tứ linh có bốn phần (*), nếu tiên sinh thích, chỉ cần cho người đến dịch quán tìm Ngọc Châu là được."
(Tứ linh: Ý chỉ Long, Lân, Quy, Phụng, bốn linh vật thường hay được dân TQ xưa chạm nổi trên vật dụng)
Sau khi để lại câu nói có ý nhử mồi đó, lập tức xoay người lại định rời đi, đáng tiếc, Lục cô nương tuy thông minh hơn người nhưng lại tính sót về sức khoẻ của bản thân.Đêm trước khi xuất phát, nàng đãthức trắng một đêm để điêu khắc hộp ngọc này, nhưng chưa kịp mài giũa, nên hôm qua khi tới Dịch quán, nàng lại dành thêm một đêm để hoàn thành tác phẩm, nên hôm nay mới có thể đem thành phẩm đưa đến nơi này.
Thường ngày nàng ăn uống đạm bạc, không thích thịt mỡ. Lại thêm việc chạm ngọc này cực kì hao phí tinh thần, bình thường huyết khí không thông nên thường hay bị choáng váng. Mà nhiệt độ trên Bán Bình Sơn này lại thấp hơn rất nhiều so với chân núi, ban đêm gió núi lạnh lẽo, làm việc mệt nhọc nên bữa sáng cũng không ăn được nhiều.
Khi vào trong viện gặp mọi người, phải cân nhắc lời nói, đắn đo sắc mặt của từng người nên tâm thần cũng hao tổn không ít, khi xoay người rời đi cũng đã là nỏ mạnh hết đà, tuy không ngẩng đầu lên nhưng nàng vẫn cảm nhận được ánh mặt lạnh lùng của nam nhân ăn mặc sang trọng đột nhiên xuất hiện kia vẫn luôn nhìn nàng. Đợi khi ra đến tận cửa, lúc đi ngang qua hắn, ngửi được mùi hương dược thảo nhàn nhạt phát ra từ trên người hắn, mùi hương đó không biết tại sao lại làm cho người khác cảm thấy choáng váng, kế tiếp đó là trước mắt nàng tối sầm, thân thể mềm mại đổ ập xuống.
Trong mơ hồ, dường như có một đôi tay rắn chắc như sắt đỡ lấy mình, sau đó mùi hương kia lại càng lúc càng nồng hơn....
một giấc ngủ ngon không lo không nghĩ, đó chính là thứ quý nhất trên thế gian này, một giấc ngủ say mà đã từ rất lâu rồi Ngọc Châu không có được. Đợi cho đến khi vật lộn để thoát khỏi giấc ngủ say nồng đó, chật vật mở đôi mắt nặng nề như còn luyến tiếc giấc ngủ kia lên thì mới phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường xa lạ, đợi nàng chăm chú nhìn vào hoa văn được thêu tỉ mỉ của chiếc màn treo trên đỉnh đầu, chớp mắt vài lần sau đó ngồi bật dậy khỏi giường.
Nhưng bởi vì cử động đột ngột nên một trận choáng váng lại ùa đến, đúng lúc này, giọng nói run rẩy của Giác nhi từ bên cạnh truyền đến: "Lục cô nương, cuối cùng ngài cũng tỉnh rồi, ngài muốn hù chết Giác nhi sao?"
Ngọc Châu thấy Giác Nhi ở bên cạnh liền nghiêm giọng hỏi: "Ta đang ở nơi nào?"
Giác nhi nói: "Vừa rồi tiểu thư hôn mê bất tỉnh, Đào tiên sinh có bắt mạch cho tiểu thư, nói rằng do mệt mỏi quá độ, hao tổn huyết khí, nên thêm chút thuốc bổ huyết ích khí vào trong dược liệu. Sau đó.... Vị công tử kia liền nói không nên quấy rầy sự thanh tĩnh của Đào tiên sinh nữa, liền mang theo tiểu thư tới Hành quán của ngài ấy... Em và Liễu ma ma ra sức ngăn cản nói như thế là không hợp với lễ nghi, nhưng lại bị thị vệ hầu cận của ngài ấy mắng rằng không biết lo cho chủ nhân..."
nói đến đây, Giác nhi ngập ngừng, sau đó nói một cách lo lắng: "Lục cô nương, ngài có biết vị công tử vừa rồi là ai không?"
Vừa ngủ một giấc thật ngon, Ngọc Châu lúc này đã cảm thấy tỉnh táo, xoa nhẹ đầu Giác nhi nói: "Là... Nhị công tử của Nghiêu gia?"
Giác nhi giật mình trước sự nhạy bén đó của tiểu thư, "Lục cô nương, ngài đúng là thần thông quảng đại, sao đoán được hay thế?"
Ngọc Châu khẽ cười khổ, lúc ấy thân thể nàng không khoẻ, chỉ cố gắng chịu đựng, nên nhất thời khôngkịp nghĩ đến.hiện tại khi nghĩ đến âm điệu độc đáo của hắn, không phải giống y như âm điệu trong cỗ kiệu dừng lại trước cửa Tiêu phủ hay sao?Ngoài ra, từ khí chất thanh nhã lạnh lẽo không dễ đến gần kia, nếu không phải Nghiêu nhị thiếu danh chấn thiên hạ thì còn có thể là ai nữa chứ?
Chỉ là nàng có một thắc mắc nhưng nghĩ mãi vẫn không thông, đó chính là dù cho Nghiêu nhị thiếu có nổi lòng trắc ẩn, chịu hạ thân phận tôn quý đó để cứu một phụ nhân thương buôn như mình thì cũng không tốt đến mức ân cần đem mình đến Hành quán của hắn....
Đúng lúc này ngoài cửa có tiếng động, thì ra là thị nữ của Hành quán mang đến chén thuốc đã được sắc sẵn.
Lâu nay nghe đồn Nghiêu gia, một đại tộc có lịch sử hàng trăm năm với phong cách thanh cao, ngay cả hoàng tộc cũng khó có thể với tới, bây giờ nhìn lại ngay cả những thị nữ bưng thuốc dâng nước kia, đúng là có thể mở rộng tầm mắt, những thị nữ này ngoài dung mạo yểu điệu, dáng vẻ phong nhã, y phục và trang sức trên người không có gì là không tinh xảo độc đáo. Nếu không nói, ai nhìn vào cũng sẽcho bọn họ là tiểu thư con nhà sang quý, làm sao có thể nghĩ được bọn họ chỉ là nô bộc trong nhà.
Giác nhi có chút luống cuống khi thấy các nàng trang nhã vén miếng vải phủ trước kính lên, pha son, chuẩn bị phấn, muốn giúp cô nương trang điểm, vội vàng lên tiếng: "Lục cô nương vừa mới tỉnh lại, sao các người lại có thể giày vò như thế?"
Nữ tử dẫn đầu mỉm cười, giọng nói đầy vẻ khách sáo xa cách: "Nghiêu thiếu gia muốn mời Lục cônương đến đại sảnh để đàm đạo."
Nàng ấy không hề hỏi Lục cô nương có đồng ý hay không, thái độ tuy khách sáo khiêm nhường, nhưng trong giọng nói đầy vẻ bắt buộc.
Giác nhi đúng là nghe không lọt tai, Nghiêu nhị thiếu mời cô nương nhà mình đến đàm đạo, nhưng trang điểm long trọng như thế là sao? Chẳng lẽ coi cô nương nhà nàng là vũ nương hay ca kĩ chăng?
Nhưng nàng còn chưa kịp mở miệng thì Lục cô nương đã vui vẻ đứng dậy, ngồi vào trước bàn trang điểm, có lẽ nhìn xuyên qua chiếc gương, nhìn thấy gương mặt khó chịu của Giác nhi, liền cười nói: "Giác nhi, em đã mệt mỏi rồi, bớt nói lại một chút, ngồi vào bàn uống trà dưỡng thần đi."
Giác nhi sửng sốt, nàng và tiểu thư ở bên cạnh nhau từ nhỏ đến lớn, đương nhiên hiểu tiểu thư đangâm thầm nhắc nhở mình đừng vội nhiều lời.
Vì thế dù trong lòng nàng hơi bất bình nhưng cũng cố nhẫn nại mà đứng sang bên cạnh.
Nhưng đừng tưởng Lục cô nương nhìn như hiền hoà thuận theo, nàng nhìn mình trong gương đồng, sau đó nói với các thị nữ đứng bên cạnh: "Đào thần y nói mặt ta bị độc phấn hoa làm nổi mẩn ngứa, nên tránh việc thoa son thoa phấn kẻo bị tái phát."
Nếu Lục cô nương đã nói như thế, các thị nữ cũng không dám tự tiện thoa phấn lên gương mặt vẫn còn dị ứng kia. May mà nữ tử này trời sinh làn da trắng noãn, thêm nữa bệnh mẫn cảm đã vơi đi hơn phân nửa nên dù không trang điểm vẫn rực rỡ xinh đẹp, không xem là thất thố khi dùng mặt mộc để đối diện với khách. Nên chỉ có thể giúp nàng búi lại tóc thành vấn cao cao trên đỉnh đầu.
Nhưng đến khi thay y phục, Lục cô nương vẫn dùng lời nói dịu dàng, từ chối mặc bộ y phục bằng gấm sang trọng do họ đưa tới thì đã làm cho nữ tử dẫn đầu không vui: "Mong Lục cô nương thứ lỗi, cho chúng tôi chuẩn bị cho ngài chỉn chu một chút. Bởi những người có thể ngồi cùng bàn với công tử nhà chúng tôi đều là những nhân vật quyền quý, hoặc hoàng thân quốc thích, nếu để cho dân đen ăn mặc không chỉnh tề xuất hiện trước mặt công tử nhà chúng tôi, thì đó là lỗi của bọn hạ nhân chúng tôi."
Vẻ khinh thường đối với nữ tử thương nhân trong câu nói đó hoàn toàn không hề che giấu. Nhưng Ngọc Châu chỉ mỉm cười, đi thẳng đến sau chiếc bình phong, mặc vào y phục của mình, sau đó mềm mại dịu dàng nói: "Lâu nay nghe danh Nghiêu nhị công tử là một trang tuấn kiệt, đã từng dùng tài nghệ của bản thân, gia nhập quân doanh để lập nên những chiến công thần kỳ, những tưởng rằng, trong quân doanh đều là những nam nhân lỗ mãng thô tục, quân phục đều được may bằng da trâu, cho dù gộp hết tất cả những cô nương có mặt ở đây cũng không thể giúp những tướng sĩ đó cạo râu, thoa phấn thêm hương. Nếu như bắt tội rằng đã để thứ thô bỉ, tục tằng làm tổn thương đôi mắt sang quý của Nghiêu nhị thiếu, thì chẳng phải tội lỗi của mọi người sẽ chất thành non? Chỉ dựa vào chuyện đó cũng đủ để thấy rằng Nghiêu nhị thiếu bình dị gần gũi, chiêu hiền đãi sĩ. Ngọc Châu vốn xuất thân nghèo hèn, cho dù có tô vàng nạm bạc cũng chỉ làm người chê cười mà thôi. Hơn nữa cho dù trên người ta mặc không phải gấm lụa sang trọng, nhưng do chính tay ta xe chỉ luồn kim, dệt cửi ươm tơ, dùng nước suối trong để giặt giũ, nắng hồng để hong khô, không hề dơ bẩn, sao lại có thể làm bẩn mắt Nghiêu nhị thiếu? cô nương thấy có đúng không?"
Nữ tử dẫn đầu chính là thị nữ cận thân bên cạnh Nghiêu nhị thiếu, tên là Cẩm Thư. Sống ở gia tộc lớn như Nghiêu gia đã lâu, khó tránh khỏi sinh ra tâm tư xem thường những dân
chúng bình thường. Mà nữ tử có tên là Ngọc Châu đây, tuy xinh đẹp nhưng cũng chỉ là một người phụ nữ đã có chồng, một con buôn bình thường có chút xinh đẹp mà thôi, vốn không xứng để công tử nhà mình để mắt đến. Nay công tử đã hạ thấp thân phận để đến mời nàng ta, cứ ngỡ rằng nàng ta sẽ kinh hoảng đồng thời sẽ cảm động đến rơi nước mắt, ai ngờ phụ nhân này lại khước từ hết lần này đến lần khác, liên tiếp làm hạ nhân như nàng phải khó xử, vì thế trong lòng ngầm sinh ra phản cảm, nên lời nói cũng có chút khôngkiêng nể vị Lục tiểu thư này.
Nhưng không ngờ Lục tiểu thư này nhìn như ôn nhu hiện thục nhưng miệng lưỡi lại sắc bén, chỉ dùng vài câu nói đã khiến nàng á khẩu không thể đối đáp. Vì thế nhìn kĩ nữ tử này thêm lần nữa và phát hiệnra rằng, tuy nàng ấy đang ở trong Hoa phủ sang trọng nhưng thần sắc bình thản, không hề có chút sợ hãi, lời nói thốt ra không kiêu ngạo, không nịnh bợ. Làm người ta phát giác ra rằng bên dưới dung mạo xinh đẹp như hoa đó, là khí thế thong dong bình tĩnh, lại thêm những lời nói mới vừa rồi cho thấy đây không phải là một phụ nhân vô tri ngu ngốc ở nông thôn, trong thoáng chốc đã làm cho người ta khôngthể xem nhẹ.
Cẩm Thư dù sao cũng là thị nữ trong thế gia danh môn, nên không thể ngang ngược như nô tỳ nhà bình dân, nên khi nghe vị Lục tiểu thư kia dùng lời nói dịu dàng âm thầm châm biếm mình, chỉ đành miễn cưỡng cười nói: "Lời tiểu thư rất có lí, là những hạ nhân như nô tỳ nhiều chuyện, làm chậm trễ thời gian khách quý của công tử, mong tiểu thư bao dung cho."
Ngọc Châu chỉ cười nhẹ, sau khi đã ăn mặc thoả đáng, liền nói: "Nhờ cô nương dẫn đường."
Hành quán ở Bán Bình sơn này nghe nói là do sau khi Nghiêu Mộ Dã bình định Tây Bắc năm đó, Nghiêu phu nhân đau lòng vì con trai bà phải chịu khổ ở chốn cát vàng bay đầy trời, nên đã xuất ra ngân lượng, mời thợ thủ công ở kinh thành đến đây để xây dựng Hành quán này, mong rằng con trai bà sau khi chinh chiến mệt nhọc cũng có chỗ lịch sự tao nhã để nghỉ ngơi.
Đình viện, đài các, hòn giả sơn ở nơi này khác xa với sự tục tằng ở vùng Tây Bắc này một trời mộtvực.Khi đi vào đó, lại có cảm giác như đi dạo giữa vùng sông nước Giang Nam.
Ngọc Châu theo thị nữ đến một noãn các, thấy bên dưới noãn các có đặt mấy chậu than, nên tuy rằng chỉ treo mành gấm để chắn gió, nhưng hơi ấm lan tràn, rất có không khí của mùa xuân đang đến.
Nam tử mà nàng nhìn thấy ở trang viện của Đào tiên sinh lúc này chỉ mặc bộ trang phục bình thường ở nhà, búi tóc không dùng nga quan để vấn nữa mà dùng một cây trâm bằng gỗ đàn hương để cố định. Bộ trung y rộng rãi tuềnh toàng, thậm chí ngay cả đai lưng cũng chưa thắt, chân không mang giày hay tất, chỉ mang một đôi guốc gỗ, ngồi một cách thoải mái bên cạnh bàn bày đầy trà cụ. Nhìn dáng vẻ như vừa tắm rửa xong, đang bày trà cụ để pha trà thưởng thức, và đám thị nữ gia nhân đều đứng hầu bên ngoài noãn các để chờ đợi chủ nhân sai khiến.
Cẩm Thư sau khi dắt Ngọc Châu đến cũng dừng chân bên ngoài Noãn các.
Ngọc Châu thầm nghĩ: Xem ra Nghiêu công tử còn thua cả thị nữ cận thân về hiểu biết phép tắc lễ nghĩa, bộ dạng ăn mặc xuềnh xoàng như thế có chỗ nào thích hợp với đạo đãi khách?
Chỉ là, khách phải tuỳ theo ý chủ, huống chi là loại chủ nhân quyền cao chức trọng như thế này!
Ngọc Châu chỉ đành tưởng tượng như hiện giờ Nghiêu nhị thiếu đang ăn mặc áo rộng mũ cao, sau khi nghiêng người vấn an, liền cúi mặt gục đầu, rất có phong phạm của một quân tử là phi lễ chớ nhìn. Nhưng khi ánh mắt vừa cúi xuống thì lại nhìn thấy đôi chân trần của Nghiêu nhị thiếu đang đặt trên đôi guốc gỗ.
Những ngón chân thon dài, đều đặn, nhìn qua đã biết được bảo dưỡng cẩn thận, móng chân cũng được cắt tỉa gọn gàng, không lộ vẻ thô kệch như nam tử chốn phố phường khi để lộ chân.Người này thực sựtừng lên chiến trường sao?Sao trên chân lại không hề có vết chai nứt dù là nhỏ nhất nào thế?
"Có xinh không?"một giọng nam trong vắt lạnh lùng truyền đến.
Ngọc Châu thu hồi những suy nghĩ mông lung, hơi khó hiểu khẽ ngẩng đầu lên, chỉ thấy Nghiêu nhị thiếu đang nhấc chiếc ấm nhỏ từ lò lửa nhỏ gần đó, vừa lật mấy chung trà lên vừa thờ ơ hỏi.
Tâm tư của Ngọc Châu bắt đầu phân tích, hắn đang hỏi là đình viện xinh, hay ấm trà xinh? thì Nghiêu nhị thiếu đã hỏi tiếp: "Chân của tại hạ có xinh không?"
Ngọc Châu hiếm khi bị người ta hỏi đến quẫn bách như thế này, nhưng lần này đúng là mình có chút càn rỡ, không nên nhìn chằm chằm vào chân của Nghiêu nhị thiếu như thế.
Nhưng câu mà hắn hỏi đúng là khó trả lời, lại không thể đắc tội với Nghiêu nhị thiếu, nên chỉ nói: "Là đôi chân anh vĩ của đấng trượng phu"
"Ồ?" Nghiêu nhị thiếu nhướng mày: "Lời đó của tiêu thư, được bắt nguồn từ đâu?”
“Nghe nói thần Khoa Phụ (*), con cháu của thổ thần là người thuộc tộc khổng lồ, có bàn chân rất to, biệt tài là chạy nhanh, nhanh đến mức có thể đuổi theo những đám mây bay để bắt lấy mặt trời. Mà Nghiêu nhị thiếu lúc còn chinh chiến ở Tây Bắc, hành quân thần tốc có thể so với Khoa Phụ, vì thế chân của Nghiêu nhị thiếu có thể nói là đôi chân vĩ đại của đấng trượng phu.”
Nghiêu Mộ Dã sau khi nghe xong lời nói của Ngọc Châu thì trên mặt đã hiện lên chút ý cười: "Nghe nóithị nữ lanh lợi nhất của tại hạ cũng bị những lời từ chối của Lục tiểu thư làm ngậm miệng, vốn là khôngtin, nhưng nay được tận mắt, miệng lưỡi của cô nương đây đúng là không thua gì với thuyết khách thời Xuân Thu(**)! trên đường đi đến đây, không ngừng nghe được những lời ngợi khen từ các quan lại, tướng sĩ, bằng hữu, nhưng những lời mà cô nương vừa nói, lại là câu nói hay và êm tai nhất mà tại hạ từng được nghe!”
Lục cô nương nghe những lời nói của Nghiêu nhị thiếu, cảm thấy có gì đó là lạ, nhưng nhất thời lại không thể đoán ra hắn đang có dụng ý gì, nên chỉ mỉm cười không nói nữa, chỉ đợi hắn mở miệng để nói ra những lời nói khách sáo giữ chân khách.
(*)
Khoa Phụ đuổi mặt trời trong truyện cổ trung quốc.
(**) Thời Xuân Thu, những người được xưng là thuyết khách thường xuất thân từ bình dân, vua cũng thường dùng danh chiêu hiền đãi sĩ để mời những người có tài trong thiên hạ vào cung để đàm luận chuyện nước non, những người có chí khí, hoặc những người có tài năng sẽ được vua trọng dụng ban cho chức quan. Tuy nhiên từ Thuyết Khách này lại không được người đời xem trọng, thường ý chỉ những người ba hoa, dùng miệng lưỡi để đạt được điều mình muốn. Đến đây, cũng đủ thấy Nghiêu nhị thiếu chúng ta để kim vào chăn bông, thuốc độc vào đường rồi nhỉ)