Trong đại trướng quân Hạ đốt lên ánh nến tĩnh mịch.
"Phi! Người không cho giết, vật không cho đoạt, còn muốn chúng ta thả những dân chạy nạn kia thoát đi.
Vậy chúng ta tới nơi này làm gì? Không có bất cứ thứ gì! Ngay cả con đàn bà chảy nước cũng không tìm tới." Nam nhân dung mạo cực kì khôi ngô đưa chân đá lăn rượu trên án đài, tùy tiện giận dữ hét.
"Đúng đấy, những năm qua dù chỉ cướp bóc, cũng đủ để chúng ta hảo hảo tiêu sái một hồi, hiện tại thì sao?.
Không cho lấy chút xu bạc, không cho ngăn chút dân đen, năm mươi vạn đại quân chúng ta trùng trùng điệp điệp, chẳng phải là muốn uống gió tây bắc ư?"
Có một vị nam tử đứng người lên, trên mặt hắn mang những vết sẹo to to nhỏ nhỏ, tổng cộng hơn mười cái, hiển nhiên là hạng người hung ác trải qua vô số lần đại chiến sinh tử.
"Đúng đấy, Mục Cực kia cũng quá tự cho là đúng, cho rằng mình vẫn là Bắc Cương vương triều Chu sao? Hắn hiện tại chẳng qua chỉ là một vị tướng xin hàng mà thôi!"
Đã có hai người dẫn đầu, rất nhiều tướng lĩnh trong doanh trướng vào lúc đó cũng dồn dập mở miệng ca thán, hiển nhiên trong lòng nhiều người ở đây đều có chút không thoải mái đối với quyết định dạng này.
Chỉ có vị nam tử cả người mang giáp trụ màu đen ngồi ở trên đài cao kia, một tay chống đầu, một tay bưng chén rượu, cười tủm tỉm nhìn đám người, trầm mặc không nói.
"Từng nghe Hoàng đế Lý Du Lâm Đại Hạ quốc là hùng tài ngàn năm khó gặp, đáng tiếc lại nuôi một đám phế vật tầm thường chỉ biết ba tấc ngoài miệng, ba tấc dưới hông." Lúc này ngoài phòng chợt truyền đến một đạo thanh tuyến.
Đám người sững sờ, chỉ thấy rèm che đại doanh bị người đẩy ra từ bên ngoài, một vị nam tử áo trắng ngồi ở trên xe lăn làm bằng gỗ, bị đẩy vào đại doanh dưới ba tên giáp sĩ hộ vệ.
Mục Cực!
Đám người đều là lão tướng giao chiến cùng Đại Chu triều mấy năm, sao có thể không nhận ra người đến, vào lúc đó trong lòng khẽ giật mình, theo bản năng thu âm thanh.
Dù cho biết rõ đối phương không có nửa tấc tu vi, dù cho bên cạnh y chỉ có ba tên hộ vệ, nhưng nhiều năm qua đối phương lưu lại bóng ma cho bọn chúng, vẫn khiến nhóm tốt hung tướng hãn ngày bình thường treo đầu ở trên dây lưng quần, lúc này dưới đáy lòng sinh ra cảm giác lạnh cả người một cách khó hiểu.
Y đến không thể nghi ngờ đã vượt quá mọi người ở đây đoán trước.
Mọi người trong tràng hiển nhiên cũng không tránh được trong lòng vào lúc đó đều trầm xuống, ánh mắt nhìn nam nhân có chút cảnh giác, lại không tìm được nửa phần khí thế hô to gọi nhỏ như vừa rồi.
Nam tử trên đài cao vào lúc đó ghé mắt quan sát đám người câm như hến, ý cười trên khóe miệng càng sâu.
Gã rốt cuộc đứng người, giơ chén rượu trong tay lên, nhìn về phía vị Bắc Cương vương kia, cười nói: "hóa ra là Mục huynh a, chuyện gì sao có thể cực khổ các hạ đại giá." Nụ cười trên mặt gã cực kỳ nóng bỏng, tựa như quả nhiên là bạn tốt nhiều năm với Mục Cực.
"Ta đến lấy thứ Lý Du Lâm hứa hẹn cho ta." Nam nhân ngồi ở trên chiếc xe lăn ánh mắt bình tĩnh nói.
Đôi con ngươi giống như người chết, không có chút rung động nào, trực tiếp nhìn chằm chằm vị nam tử trên đài cao kia, dường như những tướng lĩnh nhìn chằm chằm quanh người mình đều không tồn tại, cũng tựa như vị quốc trụ Đại Hạ quốc Thôi Đình đại nhân này, ở trong mắt y cũng không quá phàm phu tục tử.
Y vốn là như thế, dù cho đao búa sát người cũng chưa từng biến sắc.
Y chính là một nam nhân dạng này, trên đời này có lẽ sớm không còn vật nào để cho trong lòng y hiện ra nửa phần gợn sóng.
Chí ít, bây giờ còn chưa có.
Quốc trụ Đại Hạ Thôi Đình ở trên đài cao nghe vậy hơi sững sờ, lập tức buông chén rượu trong tay xuống.
Nụ cười trên mặt hắn vẫn xán lạn như cũ, "việc này a, Mục huynh ngươi xem, dù sao ta cũng chỉ mới tới nơi đây, có rất nhiều chuyện còn chưa kịp thi triển, người dưới tay quả thực không đủ, không bằng chờ thêm chút thời gian, ngươi yên tâm đợi vãn bớt những chuyện quấy rối bên người, ta chắc chắn đưa mười vạn binh mã đến vương phủ của ngươi, không thiếu một người."
Thôi Đình rất là khó xử nói.
"Được." Vốn cho rằng còn phải cò kè mặc cả một phen, nhưng ai ngờ Mục Cực lại cực kì sảng khoái, khẽ gật đầu.
Nhưng còn không đợi vui mừng nổi lên khuôn mặt Thôi Đình, thanh âm như một bãi nước đọng của Mục Cực liền vang lên lần nữa.
"Ba ngày." Y nói như thế.
Thanh âm bình tĩnh như trước, yên lặng không giống như đang thương nghị, càng giống như đang truyền đạt mệnh lệnh với cấp