*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ta không thích nợ ai bất cứ thứ gì.
A…hình như trong ký ức của nàng có rất nhiều người đã từng nói như vậy, đã làm chuyện như vậy.
Cười lên, Mai Vũ không phản bác nó, nàng nói: “Vậy đệ muốn trả lễ ta bằng gì? Ô mai của ta là thức ăn, đệ muốn trả lại thì nên đưa thứ gì ăn được ấy.”
Thiên Hòa cười, hỏi nàng: “Ăn à, nếu là độc dược ngươi có muốn không?”
Mai Vũ giận dữ trừng mắt nhìn nó, lầm bầm: “Độc miệng thật. Nhưng mà dù đệ thật sự cho ta ăn độc dược thì chắc ta có điên mới ăn đó.”
Đó cũng không phải là chuyện không có khả năng, người nào đó thường xuyên bị máu lên não mà.
So với chịu dày vò nơi nhân thế, chi bằng đến cầu Nại Hà làm bạn với Tử Tiêu. À…không biết Vô Ca có ở đó không?
Cúi đầu, Mai Vũ tự ngăn mình nghĩ đến những chuyện tương tự.
Lắc đầu, Thiên Điểu lấy thứ gì đó từ sau lưng ra đặt lên tay Mai Vũ.
Mai Vũ tò mò mở tay ra, trong lòng bàn tay nàng là một loại trái cây màu đỏ.
Loại trái đó không lớn nhưng lóe lên ánh sáng đẹp mắt.
Mai Vũ mỉm cười, nàng rất thích những thứ màu đỏ.
Đó là màu của sự vui vẻ, màu sắc của sự tốt đẹp, màu…của sinh mệnh.
“Đây là gì vậy?” Mai Vũ mở to mắt, tò mò hỏi.
“Không biết, ngẫu nhiên nhặt được, nghe người ta nói là Liên Lý Qủa (quả liền cành, quả vợ chồng), ai ăn được nó có thể thực hiện được một nguyện vọng, nguyện vọng được ở bên người quan trọng với mình. Nhưng mà chắc là gạt người thôi, dù sao ta cũng không thể cùng Thiên Hòa ở bên nhau.”
Nghe những lời đa cảm của Thiên Điểu, nụ cười của Mai Vũ cứng lại. Cúi đầu nhìn thứ trái cây kia, Mai Vũ cảm thấy lòng chua chát.
Truyền thuyết dù sao cũng chỉ là truyền thuyết mà nguyện vọng cũng chỉ là nguyện vọng mà thôi.
Ông trời chỉ có thể nghe lời ngươi kể, nghe lời ngươi cầu nguyện nhưng lại chẳng thể giúp ngươi bất cứ thứ gì.
Đó là sự công bằng và cũng là sự tàn nhẫn của ông trời.
Bỏ thứ trái cây kia vào miệng, Mai Vũ miễn cưỡng cười vui, khen: “Rất ngọt.”
Thật ra, loại trái này chẳng có
vị gì cả. Nhưng có lẽ vì thêm chút nguyện vọng tốt đẹp nên mới có cảm giác đặc biệt chăng?
Thiên Hòa nghiêng đầu sang chỗ Mai Vũ không thể nhìn thấy.
Đúng như mình nghĩ. Chỉ cần là chuyện liên quan đến Thiên Hòa, nàng gần như chẳng hoài nghi gì cả. Chỉ cần vài câu nói đa sầu đa cảm, nàng đã ngoan ngoãn ăn Liên Tâm Quả.
Cả quá trình đơn giản đến mức nó không dám tin.
Mình thật là hèn hạ mà.
Chui vào trong chăn, Thiên Hòa rầu rĩ nói: “Ta muốn ngủ.”
Không biết tại sao trong lòng nó bỗng dâng lên một loại cảm xúc xa lạ. Có cảm giác bi thống như lúc phải chia lìa với Thiên Hòa. Dường như có cây kim ghim vào tim nó, không đau lắm, nhưng cảm giác khó chịu vô cùng.
Đứng dậy, Mai Vũ nói: “Nghỉ ngơi đi cho khỏe.” rồi xoay người đi ra ngoài.
Đi loạn trong chiến khu, Mai Vũ gặp An Thiếu Hàn.
Cuộc gặp ngoài ý muốn khiến Mai Vũ có chút bối rối, ngượng ngùng nắm chặt bàn tay, Mai Vũ xoay lưng đi nơi khác trước ánh mắt u buồn của đối phương.
Phải rời đi, phải nhanh chóng rời đi, nếu không nàng sẽ hãm sâu trong đôi mắt kia. Nàng sẽ muốn bước đến vuốt thẳng những ưu sầu giữa mi tâm hắn.
Vừa nhấc chân lên đã nghe tiếng của nam tử kia từ sau lưng truyền đến.
“Dạo này nàng sống có tốt không?”
Đó chỉ là một câu hỏi thăm bình thường, cơ hồ tất cả những ai gặp lại nhau đều sẽ nói như thế. Nhưng với An Thiếu Hàn, đây là câu mà hắn dùng tất cả dũng khí để nói ra.
Dù cho chỉ một giây thôi, nàng quay lại cười với ta, ta cũng mãn nguyện.
Nhắm mắt lại, Mai Vũ mệt mỏi buông tha.
Nàng hoàn toàn không cách nào thoải mái rời đi.
“Không tồi, ngài thì