Tặng Quân Rượu Độc, Tiễn Quân Ra Đi

Quyển 6 - Chương 26: Nụ cười của hắn, bóng lưng của hắn đều dành cho người trong lòng


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trên chiến trường cát vàng đầy trời, một cảnh tượng ấm áp lại hiện ra.

Thiên Điểu ôm lấy Mai Vũ, cảm thụ nhiệt độ trên người nàng.

Khóe môi nó bất giác cười thật tươi.

Cảm giác thật ấm áp…

Chỉ là nụ cười tươi tắn này không thể để nàng nhìn thấy.

Thiên Điểu cúi đầu, thấp giọng thì thầm bên tai Mai Vũ: “Ngươi không thể chết, ta đã cho ngươi và An Thiếu Hàn ăn Liên Tâm Quả, nếu ngươi chết, y cũng sẽ chết. Mai Vũ, người giết Thiên Hòa không chỉ có ngươi và An Thiếu Hòa, còn có Đông Thần Hạo nữa. Nên ta không muốn các ngươi chết, như vậy quá lợi cho các ngươi. Ta muốn các ngươi phải sống, sống trong đau khổ. Mai Vũ, ta sẽ không cho ngươi đi tìm Thiên Hòa đâu.”

Ngươi chết…chắc chắn sẽ đi tìm Thiên Hòa.

Ta không muốn, không muốn ngươi đi tìm nó.

Ta muốn các ngươi vĩnh viễn không được gặp lại nhau. Thiên Hòa là của ta, chỉ có thể là của ta.

Cả người Mai Vũ bất động, cứng ngắc há to miệng.

Nàng và An Thiếu Hàn…thật không?

Tại sao lại như vậy?

Dịu dàng vuốt tóc Mai Vũ, Thiên Điểu lớn tiếng nói với đám Vân Khinh: “Ta sẽ dẫn bọn chúng rời đi, thời gian cấp bách, các ngươi đưa nàng đi nhanh đi.”

Thiên Điểu nói rồi đẩy Mai Vũ đến chỗ Hoa Tử Nguyệt.

Mai Vũ vùng vẫy gào thét: “Thiên Điểu, đệ sẽ chết đó!”

Ta không thể để đệ chết được, ta đã nói sẽ bảo vệ cho đệ mà.

Thiên Điểu cười tàn nhẫn, nói với nàng: “Không phải chết, mà là đi tìm Thiên Hòa. Ta…không thể giao Thiên Hòa cho ngươi đâu.”

Tất cả sẽ trở về điểm bắt đầu, trở lại buổi chiều hôm đó, trước khi nó và Thiên Hòa còn chưa gặp Đông Thần Hạo và Gia Cát Trần.

Thiên Hòa…chúng ta lại lên đường. Lần này ta sẽ không giao đệ cho bất cứ ai.

Hoa Tử Nguyệt nhìn Thiên Điểu thật sâu, lớn tiếng quát: “Đi!”

Trong nháy mắt, An Thiếu Hàn đã tới bên ngoài vòng chiến.

Thiên Điểu lui về mấy bước, lấy bình Thiên Lý Truy Tung ra.

Nó nhanh chóng
đổ thứ đó lên người mình.

Những người kia ngửi được mùi hương đó đều dừng lại sau đó giống như phát điên đuổi theo Thiên Hòa ngay lập tức.

Hoa Tử Nguyệt kéo nàng, bay vút ra ngoài, mấy nam nhân khác bọc hậu ngay sau lưng.

Mai Vũ không chớp mắt nhìn thiếu niên đang trong trung tâm vòng chiến kia, gào lên như xé ruột xé gan: “Thiên Điểu! Đừng mà!”

Thiếu niên mười ba tuổi có nụ cười thật đẹp.

Mai Vũ nhìn thấy nụ cười kia, lòng đau như cắt.

Thiên Điểu, ta vẫn chưa kịp nói với đệ, đệ cười rất đẹp.

Nước mắt tràn ra ngoài khóe mi, nàng thấy chân Thiên Điểu bị chém một nhát, máu chảy không ngừng.

Mai Vũ nắm lấy ống tay áo của Hoa Tử Nguyệt, nức nở cầu xin: “Ca ca, xin huynh, xin huynh thả muội xuống. Nó chỉ là một đứa bé thôi.”

Xin huynh, xin huynh hãy để ta đi cứu nó đi.

Tại sao ta lại vô dụng như vậy? Không cứu được Thiên Hòa, bây giờ lại trơ mắt nhìn Thiên Điểu hi sinh.

Hoa Tử Nguyệt cắn răng, không nhìn Mai Vũ đang lệ rơi đầy mặt, thủ thỉ: “Thật xin lỗi.”

Mai Vũ, dù nàng có ghét ta, ta cũng không thể để nàng mạo hiểm.

Một cây đao cắm sâu vào cơ thể Thiên Điểu, nó cười, khóe miệng không ngừng trào ra máu tươi, thanh kiếm trên tay cũng rơi xuống đất.

Nó cố gắng nhìn nữ tử đang khóc sướt mướt kia, bất giác muốn duỗi tay về phía nàng.

Đừng khóc, Mai Vũ, đừng khóc mà.

Thiên Hòa sẽ đau 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện