Tặng Quân Rượu Độc, Tiễn Quân Ra Đi

Quyển 6 - Chương 28: Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngoài thành là một cái lò sát sinh, 3000 quân bất tử đang công hãm cổng thành như điên.

Bất kể dùng phương pháp gì cũng không thể tiêu diệt những binh lính này.

Tuy ngoài mặt An Thiếu Hàn vẫn tỏ ra bình tĩnh nhưng thật ra trong lòng vẫn luôn sốt ruột.

Y là chiến thần của Tây Thự, từ trước đến nay luôn bách chiến bách thắng. Vậy mà giờ đây đừng nói là nắm chắc thắng lợi, có thể sống đến khi được chi viện hay không cũng là vấn đề.

Lần đầu tiên y cảm thấy mình như một con thú bị nhốt trong lồng không cách nào thoát khỏi tòa thành đen tối này.

Không biết nữ tử kia ra sao rồi?

Nghe bọn Vân Khinh nói sau khi nàng tỉnh lại, nàng không nói chuyện với ai, không cử động, chỉ mở to mắt.

Gặp chuyện như vậy chắc nàng đau lòng lắm? Không biết có đỡ hơn chút nào hay chưa?

Đang nghĩ thì ngoài trướng có tiếng Mai Vũ truyền tới: “Vương Gia, ngài có ở trong không?”

Giống như đột nhiên bị bóc trần tâm sự, An Thiếu Hàn bối rối: “A…ta ở đây, vào đi.”

Mai Vũ kéo mành tiến vào.

Không khí trong phòng có chút quái dị.

Mai Vũ bưng trà trên tay không biết nên để ở đâu.

An Thiếu Hàn cụp mắt, căng thẳng nói: “Ngồi đi.”

Mai Vũ gật đầu, đặt chén trà trên tay đến trước mặt hắn.

“Nhân lúc còn nóng ngài uống đi, ta nghĩ bây giờ ngài cũng đang phiền muộn nên đã tự tiện làm chút trà sâm.”

An Thiếu Hàn nhìn chén trà chên bàn, khóe môi bất giác cong lên thành một cụ cười ấm áp.

“Nếu ai lấy được Mai Vũ, người đó quả là nam nhân hạnh phúc nhất thiên hạ.”

“Vương Gia cứ đùa.”

Mai Vũ rũ mắt, hai tay nắm lấy nhau, không để An Thiếu Hàn thấy được biểu cảm trên mặt mình.

Thật ra, người lấy nàng hẳn sẽ không hạnh phúc. Vì nàng không thể cho đối phương hạnh phúc.

An Thiếu Hàn cười cười, không tiếp tục đề tài này nữa, chỉ ngồi đó, nhâm nhi chén trà từng
chút từng chút.

“Nàng đã khá hơn chưa?” An Thiếu Hàn vừa dùng trà vừa ra vẻ vô ý hỏi thăm.

Mai Vũ cười đáp: “Đỡ nhiều rồi. Người mất rồi cũng không nên níu kéo làm gì, níu kéo sẽ không có kết quả, con người phải luôn nhìn về phía trước không đúng sao?”

“Nàng có thể thông suốt là tốt. Tìm ta có việc gì vậy?” Bỏ chén trà xuống, An Thiếu Hàn ngẩng đầu hỏi nàng.

Hai tay Mai Vũ nắm chặt lấy nhau, dùng ánh mắt xin lỗi nhìn An Thiếu Hàn: “Thật xin lỗi, ta đã không nói chuyện của Thiên Điểu với ngài. Thật ra Thiên Điểu không phải sư đệ của ta, nó là ca ca của Thiên Hòa, nó tới giết ta. Bây giờ mọi chuyện đã rồi, ta cũng không biết phải nói sao. Nếu Vương Gia muốn phạt, Mai Vũ xin cam tâm tình nguyện chịu tội. Nhưng mà nó nói nó đã cho Vương Gia và ta ăn Liên Tâm Quả, ta muốn chứng thật một phen xem có thật hay không.”

An Thiếu Hàn lắc đầu, thở dài: “Người cũng đã mất rồi, còn truy cứu làm gì nữa. Huống hồ nàng cũng không làm gì sai. Còn về Liên Tâm Quả…Nếu ta nói có chuyện đó là thật, nàng định sẽ làm gì?”

Trái tim “thình thịch” “thình thịch” đập nhanh, An Thiếu Hàn sợ Mai Vũ cũng có thể nghe thấy tiếng tim mình đập.

Tại sao y lại chờ mong điều đó?

Vì sao y lại không thể kiềm chế mà hỏi vấn đề này?

Nếu….nếu như trái tim chúng ta liền thành một khối. Nếu vận mệnh 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện