Tặng Quân Rượu Độc, Tiễn Quân Ra Đi

Quyển 6 - Chương 33: Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mọi việc có vẻ thuận lợi hơn trong tưởng tượng nhiều.

Có thể nàng sợ An Thiếu Hàn làm khó dễ, đột nhiên làm ra những chuyện như thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành.

Vì thế, buổi chiều Đông Thần Hạo đã dùng Thiên Lý Phi Thư hạ lệnh cho Gia Cát Trần.

Mai Vũ không biết hắn đã viết gì nhưng Gia Cát Trần lại phối hợp ngoài ý muốn, nói cho Đông Thần Hạo biết phương pháp tiêu diệt đám quái vật.

Ném rượu độc lên mấy “người” kia rồi hỏa thiêu là được.

Tuy đây là cách làm vô cùng tàn nhẫn nhưng cũng vô cùng hữu hiệu.

Cả buổi chiều, Mai Vũ vẫn luôn hôn mê.

Lúc nàng tỉnh lại, Mai Vũ nắm lấy tay Đông Thần Thanh Vân nói: “Thanh Vân, ta không thể xem cảnh đốt xác nhưng ta có thể nhờ ngươi giúp ta thu lại tro của năm người bọn họ được không? Ngươi nhớ đừng gom chung lại một chỗ, năm người năm phần.”

“Mai Vũ, tội gì phải vậy?” Đông Thần Thanh Vân lau nước mắt cho nàng, khẽ thở dài.

Mai Vũ cười, nhìn lên xà nhà nỉ non: “Trong mệnh khi cần thì có, trong mệnh không có chớ cưỡng cầu. Ngươi yên tâm, ta cũng không mong gì hơn, chỉ muốn bọn họ được an táng đàng hoàng mà thôi.”

“Ngươi cứ tin là họ sẽ chết à?” Nắm lấy tay nàng, Đông Thần Thanh Vân đột nhiên hỏi.

Mai Vũ chớp mắt nhìn nàng bằng ánh mắt khó hiểu.

Đông Thần Thanh Vân mỉm cười, trong mắt phát ra ánh sáng kiên định.

Dường như cái ánh mắt này nàng đã từng nhìn thấy ở đâu đó.

“Thay vì tin rằng họ đã chết không bằng cứ tin họ vẫn còn sống. Mai Vũ, ta sẽ giúp ngươi. Ngươi còn nhớ không, ngươi đã từng dạy ta: Vì bằng hữu không tiếc mạng sống, vì huynh đệ không màng sống chết, vì thân nhân vượt lửa băng sông. Ngươi đã thực hiện lời hứa với ta, bây giờ là lúc ta thực hiện lời hứa với ngươi. Tin ta đi, ta chắc chắn sẽ cứu ngươi ra ngoài.”

Sắc mặt Mai Vũ thoắt cái tái nhợt, khuyên nhủ: “Thanh Vân, đừng làm chuyện điên rồ, ta không muốn mất thêm một bằng hữu là ngươi nữa.”

Đông Thần Thanh Vân lắc đầu, nói: “Ngươi yên tâm, những chuyện phí sức lại chẳng có kết quả ta sẽ không làm. Tóm lại, tối nay chúng ta lên đường về
Đông Thần, tới lúc đó Đông Thần Hạo nhất định sẽ cử hành lễ phong Hậu ngay lập tức. Ngươi có thể qua kiếp này hay không phải xem hôm đó thế nào.”

Dường như nàng ấy còn chắc chắn hơn nàng, Đông Thần Thanh Vân nói rồi lui ra ngoài.

Mai Vũ xuống giường viết một bức thư, gửi cho An Thiếu Hàn trong sự đồng ý của Đông Thần Hạo.

Đêm đến, An Thiếu Hàn nhận được thư của Mai Vũ.

Cảm thấy tốt hơn, An Thiếu Hàn không nói nên lời.

Vì dưới thư Mai Vũ có viết một câu: Mai Vũ sẽ cùng chàng tồn tại, chìm nổi cùng Đông Thần.

Ai sẽ nghĩ tới, người cứu đất nước này lại là một nữ nhân chứ?

Đặt thư sang một bên, song song với hiệp ước của Đông Thần Thanh Vân và Đông Thần Hạo.

Cười ảm đạm, An Thiếu Hàn đóng dấu vào hiệp ước.

Trăm năm thịnh thế à?

Trăm năm sau mình đã không còn trên đời nữa rồi.

Trước kia An Thiếu Hàn sống vì bảo vệ Tây Thự, bảo vệ quốc gia này.

Bây giờ quốc gia không cần Mặt Trời là chàng nữa. Vậy…chàng có thể đi trên con đường của mình rồi.

Chàng phải đi, đuổi theo Mặt Trời thuộc về chàng.

Nhẹ nhàng xé lá thư của Mai Vũ, An Thiếu Hàn đốt nó đi.

Tình yêu của hắn…là tàn nhẫn.

Mai Vũ, là nàng nói sẽ cùng ta tồn tại.

Nếu ta không thể đoạt lại nàng từ tay hắn, ta sẽ kéo nàng cùng xuống Hoàng Tuyền.

Ta không thể để nàng sống trong đau khổ. Nếu phải lựa chọn, ta chọn sẽ chết cùng nàng.

Đồng sinh cộng tử, chỉ cần nghĩ tới đã thất tốt đẹp biết bao, không phải sao?

Tối nay hãy để ta làm Chiến Thần bất bại một lần nữa.

Sau đó…ta sẽ đi tìm nàng.

Đứng dậy, An Thiếu Hàn ra ngoài 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện