Tặng Quân Rượu Độc, Tiễn Quân Ra Đi

Quyển 6 - Chương 36: Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong ánh chiều tà chưa từng tắt ở dãy núi đó, Mai Vũ đã ảo tưởng vô số lần. An Thiếu Hàn sẽ đứng trước mặt nàng, nói với nàng rằng: Mai Vũ, ta không thể không có nàng.

Nàng tin nếu có một khắc như thế, nhất định An Thiếu Hàn sẽ không lấy thân phận Vương Gia để nói với nàng điều đó.

Đứng trên lễ đường, nàng thật sự tận mắt chứng kiến ảo tưởng thành hiện thực.

Chàng mặc hắc y, vẫn là dáng vẻ đẹp mắt không đổi trong trí nhớ, so với vô số thứ trong ảo tưởng của nàng…lòng Mai Vũ tan nát.

Vì nam tử kia toàn thân đầy máu, vì nụ cười của chàng, dáng vẻ vô lực vươn tay về phía nàng.

Phải trải qua những thứ gì, đau lòng bao nhiêu chàng mới có thể kiên định đứng trước mặt ta, sao ta có thể tàn nhẫn quên đi, sao ta có thể?

Bước chân lảo đảo, Mai Vũ không nói nên lời, chân vẫn vô thức bước về phía trước.

“Nàng muốn đi đâu!” Một tiếng rống to truyền tới, có người giữ chặt lấy tay nàng.

Mai Vũ ngẩng đầu, đôi mắt chứa đầy nước mắt nhìn Đông Thần Hạo.

Tay Đông Thần Hạo nắm chặt, từ đôi mắt kia, dường như hắn đã thấy được điều nàng muốn biểu đạt.

Mai Vũ cắn môi, không nói gì, lắc đầu với Đông Thần Hạo.

“Nàng đã nói sẽ không rời khỏi ta! Nàng đã thề!” Đông Thần Hạo run rẩy, đỡ lấy Mai Vũ đang loạng choạng.

Dường như hắn muốn dùng hết sinh mạng để chỉ trích nàng.

Mai Vũ, không phải nàng đã hứa rồi sao?

Nàng đã hứa sẽ không phản bội ta.

Mai Vũ chỉ khóc, nghẹn ngào, một câu cũng không nói nên lời.

Nàng không cách nào nói với Đông Thần Hạo, nam nhân đang đứng dưới kia là nam nhân nàng đã yêu đến hai lần.

Thân thể cảm giác không sai, tình cảm cũng không phải ảo giác. Nên dù quên chàng, nàng vẫn sẽ lại yêu.

Vì Mai Vũ yêu An Thiếu Hàn.

Sợi dây tơ hồng của chàng vẫn đang ở trên tay nàng, nàng trốn không thoát, cũng không muốn thoát khỏi.

Nàng từng thề nếu có một ngày An Thiếu Hàn nói ra câu kia,
nàng nguyện dù có phải chết cũng sẽ ở bên chàng.

Bây giờ, hãy cho nàng chạm vào chàng một lần nữa đi.

Nàng không muốn lại ở trong nước bất lực nhìn chàng, lần này nàng muốn nắm lấy bàn tay đang vươn ra đó.

Tình yêu không thể dùng những lời nói dối để lấp đầy, Mai Vũ không thích Đông Thần Hạo, từ trước đến giờ cũng không yêu.

“Buông ra đi.” Cầm lấy ống tay áo của Đông Thần Hạo, Mai Vũ cầu xin.

Thả ta đi đi, cho dù chết ta cũng muốn chết cùng chàng.

Đôi mắt Đông Thần Hạo dần mất đi màu đen vốn có, dần trở nên đỏ rực.

Rốt cuộc nàng vẫn muốn đi theo người khác? Cuối cùng nàng cũng không chọn ta?

Thì ra ta là kẻ đáng thương nhất trên đời này…

Người yêu ta đã rời đi.

Người ta yêu, người ta muốn giữ lại cũng muốn rời khỏi ta.

Hít sâu, Đông Thần Hạo kìm nén cảm giác muốn khóc, lớn tiếng ra lệnh cho người bên dưới: “Giết hắn cho ta!”

Đôi mắt Mai Vũ mở to, hoảng sợ nhìn Đông Thần Hạo. diễn:)đàn:)lê:)quý:)đôn

Vành mắt đỏ lên, Đông Thần Hạo cười buồn: “Mai Vũ, ta không thể thả nàng. Chỉ cần hắn chết là xong đúng không? Chỉ cần hắn chết sẽ không ai giành nàng với ta nữa.”

Bốn phía ồn ào, hỗn loạn, càng ngày càng có nhiều người vọt tới trước mặt An Thiếu Hàn.

Hai người đứng xa xa nhìn nhau.

Mai Vũ lớn tiếng nói: “Ta nguyện cùng chàng đồng cam cộng khổ dưới Bích Lạc Hoàng Tuyền, chàng cứ thẳng tay làm đi.”

An Thiếu 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện