Tặng Quân Rượu Độc, Tiễn Quân Ra Đi

Quyển 6 - Chương 38: Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Mai Vũ, nàng sao rồi?” Nhìn Mai Vũ ngồi trên xe ngựa, An Thiếu Hàn lo lắng hỏi.

Mai Vũ cười nhợt nhạt, lắc đầu: “Không sao, hình như ta bị nhiễm phong hàn. Chàng yên tâm đi, ta đã uống thuốc rồi, bây giờ chỉ đang đổ mồ hôi thôi.”

An Thiếu Hàn dùng khăn tay lau mồ hôi cho nàng, dịu dàng nắm tay nàng.

“Thật sự không cần tìm người đến khám sao?”

“Làm ơn đi, không cần đâu. Ta đã uống thuốc thật rồi mà. Thiếu Hàn nhà ta trở nên dài dòng từ lúc nào vậy?”

“Tiểu yêu tinh, chê ta nhiều lời rồi hả? Được rồi, kệ nàng, nghỉ ngơi cho khỏe, ta ra ngoài đây.” An Thiếu Hàn nói rồi đứng dậy định ra ngoài.

Mai Vũ đưa tay nắm chặt y phục của chàng, An Thiếu Hàn nghi hoặc quay đầu lại, Mai Vũ nói: “Ở lại với ta một lát đi, ta không ngủ được.”

An Thiếu Hàn hơi bất ngờ, không biết đột nhiên nàng bị làm sao. Chỉ là khi nhìn gương mặt xinh đẹp nhưng tái nhợt của nàng, An Thiếu Hàn đau lòng. Lắc đầu, chàng trở lại ngồi bên cạnh nàng.

“Thật là...lớn như vậy rồi mà còn hay nhõng nhẽo.”

“Ha ha, ta rất đáng yêu, làm nũng là quyền lợi của ta mà.” Mai Vũ tựa đầu lên chân chàng, nói như vậy.

Rời khỏi Đông Thần, qua vài ngày, thân thể Mai Vũ càng lúc càng không tốt.

Nàng không muốn cho bất kỳ ai biết nàng trúng độc, vì tất cả mọi thứ đều do ông trời an bài.

Cuộc đời của một người có hạnh phúc hay không đều đã được định sẵn.

Trong sinh mệnh khi cần có thì có, còn khi không có chớ cưỡng cầu.

Từ khi tách ra, nàng đã thiếu quá nhiều, ông trời muốn nàng phải trả lại rồi.

Lúc mới đầu, Mai Vũ còn có thể vờ như không sao nhưng bây giờ chỉ có thể nằm trong xe ngựa.

Trước khi nàng đi, Đông Thần Thanh Vân đã nói nàng ấy chuẩn bị cho nàng một phần đại lễ, ở ngay trong Bách Lý Phong Vân Thành.

Mai Vũ không nhịn được nhìn về phía tòa thành thị xa xa.

Nơi đó...có ký ức về họ.

Đó là trạm lữ hành cuối cùng của họ, sau đó từng người từng người một rời đi.

Cố ý để An Thiếu Hàn vén
mành xe ngựa lên, dọc đường, Mai Vũ ngắm nhìn phong cảnh tươi đẹp, trong lòng hạnh phúc và bình yên.

Con đường cùng chàng đi chẳng được bao lâu.

Phần lớn ký ức đều ở trong Vương Phủ và Bách Lý Phong Vân Thành.

Hầu hết thười gian hai người đều quanh đi quẩn lại giữa chia cách và lỡ mất nhau.

Khó có được như bây giờ, hai người ở chung một chỗ, nắm lấy tay nhau, vừa đi vừa ngắm cảnh.

“Thiếu Hàn, sau khi trở về chàng muốn làm gì?”

“Sau khi trở về ta sẽ không làm Vương Gia nữa, ta sẽ theo nàng.”

“Ha ha, nếu ta không cần chàng thì sao?”

“Nàng dám!”

“Dừng, vừa nói đến chuyện này chàng đã cuống lên rồi.”

“Đương nhiên ta phải lo chứ, nàng trộm lấy trái tim ta rồi còn muốn chạy à? Tiểu yêu tinh.”

“Đồ ngốc, sau này nếu không có chàng, ta còn muốn làm một Vương Gia Thiên Hạ vô song thử xem.”

“Nàng mới ngốc đó. Ta không phải Vương Gia, ta chỉ là Thiếu Hàn của nàng.”

Mai Vũ nhắm mắt lại, nắng chiều xuyên qua tầng tầng lá cây, loang lổ rơi xuống mặt nàng.

Đau đớn trên người dường như không còn nữa.

Mai Vũ cảm thấy như mình sắp bay lên.

Mai Vũ thì thầm khe khẽ: “Yêu tinh à...yêu tinh sẽ bay đi, nếu không cẩn thận sẽ bay đi mất...”

“Không đâu, ta sẽ bắt nàng lại, giữ nàng thật chặt.” Bên môi là tiếng nỉ non dịu dàng, sau đó là nụ hôn thật đẹp.

Mai Vũ cảm thấy mình bây giờ thật sự rất hạnh phúc.

Nàng là yêu tinh hạnh phúc.

Nàng yêu con người, yêu Vương Gia, yêu một người tàn nhẫn mà dịu dàng, một nam yêu thiên hạ vô song.

Thiếu Hàn, chàng yêu ta như vậy, thật là may mắn.

Là người chàng 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện