Tang Thế Tình Nhân

Món quà của Đường Hâm


trước sau



Bọn Đường Văn không nghe ngóng được tin tức của Đỗ Hủy. Dù có chút tiếc nuối nhưng mọi người cũng không thấy thất vọng, dù sao cũng chỉ mới tìm một giờ, không tìm thấy Đỗ Hủy cũng không kỳ lạ.

Tin tức thứ hai bọn họ mang về là, căn cứ Kinh đô hiện tại có hai người lãnh đạo, một là Trương Vũ Cường, một người khác là Cố Thanh Sơn. Nói cách khác, căn cứ Kinh đô hiện tại do Trương gia và Cố gia làm chủ. Gia trưởng hiện tại Cố gia là nguyên phó chủ tịch Quân ủy Cố Thanh Sơn, Cố gia là quân nhân thế gia, thực lực không thể khinh thường.

Đường Hâm khẽ nhíu mày, nói như vậy, người tên Cố Lâm Phong kia có địa vị không nhỏ.

Đường Miểu ăn lấy ăn để, chợt dừng động tác, như có điều suy nghĩ.

"Đang nghĩ gì?" Đường Tư Hoàng lấy đũa chọc chọc đũa cậu.

Đường Miểu lấy lại tinh thần, ăn một miếng trứng tráng: "Con nghĩ, tục ngữ có câu, "Một núi không thể có hai cọp". Căn cứ được lãnh đạo đồng thời bởi thủ tướng Trương và phó chủ tịch Cố, vẫn có thể quật cường không ngã, có thể thấy được bản lĩnh hai vị này không nhỏ."

Chỉ một câu liền khiến người bừng tỉnh. Bọn Đường Văn vốn không nghĩ sâu như thế, nghe vậy không khỏi liên tục gật đầu. Nói thất lễ thì, nếu Trương Vũ Cường và Cố Thanh Sơn hòa hợp thì tốt, nếu quan niệm quản lý căn cứ của cả hai khác nhau thì khẳng định sẽ rối loạn, bất quá đây không phải chuyện bọn họ quan tâm.

Một tin tức khác nữa khiến mọi người rất cao hứng, căn cứ Kinh đô có không ít dị năng giả, tầng lớp lãnh đạo cũng giống như bên WH thị, có thu dị năng giả vào quân đội nhưng không bắt buộc. Bất quá, nếu dị năng giả nguyện ý gia nhập quân đội, đãi ngộ sẽ cực kỳ tốt. Ở căn cứ Kinh đô, địa vị của dị năng giả tốt hơn rất nhiều, điểm cơ bản nhất là, khi dùng dị năng đối phó với tang thi không cần phải trốn trốn tránh tránh nữa. Quan trọng hơn nữa là, trong căn cứ Kinh đô còn có trung tâm hướng dẫn dị năng giả, viện nghiên cứu vẫn chưa nghiên cứu dị năng giả xong, nhưng trung tâm hướng dẫn có thể cung cấp những điểm cơ bản nhất.

Bọn Đường Văn rất chú ý chuyện dị năng không gian, nghe ngóng từ nhiều người, cũng có kha khá thu hoạch. Trong căn cứ, dị năng giả không gian chỉ chiếm 2% trong số các dị năng giả, vì vậy các dị năng giả không gian gia nhập vào quân đội gần như được đối đãi như với quốc bảo. Trước mắt, không gian lớn nhất có diện tích 2000 mét vuông, mà các dị năng giả có không gian lớn hơn 500 mét vuông có hơn mười người. Nói cách khác, dù quân đội cưỡng chế chiêu mộ dị năng giả không gian, không gian chỉ mới có 200 mét vuông của Đường Tư Hoàng sẽ không quá thu hút ánh mắt của người khác.

Lúc này Đường Tư Hoàng và Đường Miểu mới chính thức thở phào nhẹ nhõm.

Hôm sau, tất cả mọi người đều không lười biếng, mà cũng vẫn dậy sớm như lúc ở căn cứ WH, rèn luyện như thường lệ.

Ăn xong bữa sáng, Đường Văn uyển chuyển đề nghị Tất Thành tìm nơi khác có chức vị cao hơn.

Trên mặt Tất Thành không hề lộ ra vẻ ngoài ý muốn, trải qua một thời gian ở chung, theo một mức độ nhất định, ông đã hiểu được thực lực của quân đoàn hoa quả, tục ngữ có câu, lưng tựa đại thụ tốt hóng mát, thực ra, ông cũng không muốn rời khỏi cái cây to quân đoàn hoa quả này, nhưng ông cũng tự mình hiểu mình, trừ lời cám ơn quân đoàn hoa quả đã chiếu cố thời gian này thì không nói thêm lời thừa nào khác. Bảo trì quan hệ hữu hảo với quân đoàn hoa quả, chỉ lợi không hại, ông cũng không phải đồ ngốc.

Đường Văn cho ông một lượng tinh hạch không nhỏ, song phương xem như hảo tụ hảo tán.

Sau đó, mọi người đến trung tâm hướng dẫn dị năng giả. Căn cứ quá lớn, nhưng lái xe lại rất bất lợi, Đường Tư Hoàng lấy hết mấy chiếc xe đạp trước kia thu vào không gian ra, mỗi người một chiếc, còn dư hai.

Lúc người trong căn cứ thấy một người đàn ông anh tuấn đạp xe đạp chở một cậu thiếu niên đáng yêu, mà bên cạnh xe đạp còn có một chú chó đen cực ngầu hiếu động chạy theo, trên mặt đều không kìm được mà nở nụ cười, trong đầu chợt nhớ đến cuộc sống hạnh phúc lại bình yên trước khi có tận thế.

Vào trung tâm, mỗi người nộp lên 15 điểm tích lũy làm phí cố vấn, phí này trích ra từ quỹ chung của quân đoàn hoa quả. Thuận tiện nói luôn, tiền mua nhà là do mọi người chia đều ra trả, chủ yếu là để tăng cường sự trung thành cùng ý thức trách nhiệm của mọi người với "gia đình" này.

Theo như lời người hướng dẫn nói, việc kích phát dị năng cùng với tố chất cơ thể và tâm lý có liên quan rất lớn đến nhau. Tập trung vào hai phương diện này, khả năng kích phát ra được dị năng sẽ rất lớn. Có một cách có thể bộc phát ra dị năng, đó chính là "sự kích thích từ nguy cơ". Từ này vừa nói ra, bọn Đường Văn đã trải nghiệm qua đều tán thành gật đầu. Trước mắt, các dị năng giả trong quân đoàn hoa quả đều kích phát dị năng trong tình huống bị nguy hiểm kích thích.

Về phương pháp đề cao dị năng, tạm thời chỉ có một loại, đó là không ngừng luyện tập thẳng đến mức cực hạn. Cách này có độ nguy hiểm nhất định, giống như một cái bong bóng, nếu thổi quá lớn sẽ nổ tung. Nhưng nếu tinh thần lực có thể chịu được áp lực ở mức cực hạn, dị năng sẽ có bước đột phá.

Trải qua một buổi này, mọi người cũng coi như có chút thu hoạch, sau đó chia nhau ra hành động, Đường Nhất và Phùng Dã tiếp tục nghe ngóng tin tức của Đỗ Hủy, những người khác thì đi dạo vòng quanh, đổi lấy các tin tức về mọi phương diện trong căn cứ, cuối cùng đưa ra kết luận, kết quả thu được khiến người ta thấy vô cùng vui sướng — trong căn cứ ngoại trừ độ chênh lệch giàu nghèo có chút lớn, ví dụ chất lượng cuộc sống của dị năng giả và người bình thường hoàn toàn không cùng một cấp bậc, mặc kệ là mặt quản lý hay phòng vệ, thì không có vấn đề gì lớn.

Đường Tư Hoàng nhìn Đường Hâm, như suy nghĩ điều gì, lại quay sang Đường Miểu: "Hai đứa tới trung tâm nhiệm vụ xem qua xem."

Đường Miểu đáp lời, nhảy lên chỗ ngồi phía sau trên xe đạp Đường Hâm.

Nhất thời, cả hai đều không nói gì. Trong tận thế, hai thiếu niên trẻ tuổi anh tuấn khỏe mạnh thật sự làm người ta chú ý, nơi cả hai đi qua, gần như tất cả mọi người đều không nhịn được mà nhìn hai người thêm vài lần.

Một chiếc xe quân dụng lái tới trước mặt rồi đột nhiên dừng
lại trước bọn họ vài mét.

"Đường Miểu, Đường Hâm."

Người đàn ông mày kiếm, anh khí tràn ngập, thân mặc quân phục mỉm cười bước xuống xe, bước chân nhẹ nhàng đi về phía Đường Miểu và Đường Hâm, dáng người cao ngất cùng cước bộ vững vàng đều toát ra khí chất đặc biệt chỉ quân nhân mới có.

"Ra là Cố tiên sinh." Đường Hâm khách khí lại xa cách.

Đường Miểu dò xét Cố Lâm Phong, tâm tư không biết đã bay đi đâu. Cha mặc quân trang nhất định rất anh tuấn, không biết trong căn cứ có bán quân trang không ta? (=.,=)

"May mà các cậu thuận lợi đến đây, tôi vẫn luôn lo lắng không biết các cậu có gặp phiền toái gì không." Ánh mắt Cố Lâm Phong dừng lại trên người Đường Miểu, ý cười bên môi bất giác sâu thêm vài phần, "Tìm được chỗ ở chưa?"

Đường Hâm tiến lên vài bước, vô tình hữu ý chắn trước Đường Miểu, cười thản nhiên: "Cố tiên sinh thật đúng là người tốt, mới chỉ gặp qua những người sống sót chúng tôi một lần mà đã chiếu cố đến vậy, người trong căn cứ thật may mắn."

Đồng tử Cố Lâm Phong chợt khuếch tán, lóe lên tia sáng hứng thú, nhìn chằm chằm Đường Miểu, cười nói: "Đường Hâm, cậu đề cao tôi quá rồi, không phải người nào cũng có thể được tôi đặc biệt chiếu cố đâu."

Ánh mắt Đường Hâm trở nên lạnh lẽo sắc bén, vẻ tươi cười vẫn không đổi, ngữ khí đầy vẻ tán đồng: "Cũng đúng, Cố công tử dù sao cũng là cháu trai trưởng của Cố gia, tin tưởng anh thật sự có bản lĩnh."

Cố Lâm Phong nhất thời nghẹn họng, này là đang ám chí hắn là Thái tử gia chỉ biết dựa dẫm người nhà sao? Nhưng hắn ngược lại không thấy tức giận, đi qua bên cạnh vài bước, nhìn về phía thiếu niên đứng sau Đường Hâm đang thăm dò nhìn mình.

"Đường Miểu, thế nào rồi? Các cậu đã tìm được chỗ ở chưa?"

Đường Miểu tuy cảm thấy bầu không khí giữa Đường Hâm và Cố Lâm Phong có chút kỳ quái nhưng không nghĩ gì nhiều, nghe thấy Cố Lâm Phong hỏi vậy thì nói: "Đã tìm được, cám ơn đã quan tâm, mà trong căn cứ có bán quân trang không?"

Đường Hâm câm nín, đầu cứng ngắc quay sang nhìn chòng chọc Đường Miểu, nhóc con này muốn gì đây? Chuyên đi phá hắn hả?

Cố Lâm Phong sững sờ rồi cười: "Cậu muốn mua quân trang? Quân trang tất nhiên không bán, thật ra với thực lực của quân đoàn hoa quả các cậu, quân đội nhất định sẽ rất hoan nghênh sự gia nhập của mọi người, tôi có thể tiến cử, muốn cân nhắc một chút không?"

Đường Miểu có chút thất vọng, từ chối cho ý kiến, đá Đường Hâm một cái: "Nên đi thôi."

Chân dài của Đường Hâm sải bước ngồi lên xe đạp, ra hiệu Đường Miểu lên xe.

"Muốn đi đâu? Tôi đưa các cậu đi." Cố Lâm Phong nhiệt tình mời.

Xe đạp cạch một tiếng lao đi.

Cố Lâm Phong nhìn hai người đã đi xa, tâm tình vô cùng vui sướng quay người lên xe.

Đường Hâm lái xe đến một góc tối không người tĩnh lặng, dừng xe lại, liếc nhìn Đường Miểu đầu óc không biết đã bay đi đâu, thầm thở dài.

"Đường Miểu, em thật sự quyết định sẽ ở cùng một chỗ với papa?"

Đường Miểu tự nhiên gật đầu: "Đương nhiên."

Đường Hâm khoanh tay trước ngực, ánh mắt sắc bén nhìn cậu: "Anh nghĩ, anh không thể không nhắc nhở em, papa lớn hơn em mười mấy tuổi, tương lai..."

Đường Miểu mỉm cười, vẫy tay cắt ngang lời hắn, nhìn về phía xa, ngữ khí nhẹ nhàng: "Đường Hâm, những điều đó em đều rất rõ ràng. Em không còn là trẻ con, đợi tương lai khi anh yêu một người, anh sẽ hiểu quan hệ giữa em với cha rốt cuộc là thế nào, nếu anh vẫn để ý, em chỉ có thể nói một câu xin lỗi. Em và cha, nhất định sẽ không tách ra." Cậu còn rất nhiều lời có thể thuyết phục Đường Hâm, nhưng cậu không muốn làm thế. Muốn Đường Hâm chính thức chấp nhận bọn họ, Đường Hâm phải tự mình nghĩ thông, mà đối với Đường Tư Hoàng, vô luận thế nào, cậu cũng sẽ không buông tay, dù Đường Hâm mãi không chấp nhận đi nữa.

Ánh mắt sâu thẳm kiên định của cậu khiến Đường Hâm chấn động, tựa như cảm nhận được sức mạnh đến từ tình cảm đó.

"Anh cũng không quá để tâm, cũng nhìn ra được hai người đều rất nghiêm túc, chỉ là..." Chỗ Đường Hâm lo lắng chủ yếu là vấn đề nối dõi tông đường, xem ra nhiệm vụ này chỉ có thể đổ lên đầu hắn rồi, "Đã thế thì, anh sẽ không nói gì nữa, cái này cho em, còn tên Cố Lâm Phong kia, về sau cách hắn ta ra xa một chút."

Đường Miểu tò mò nhìn cái hộp được đóng gói tinh xảo bị nhét vào tay mình: "Đây là cái gì?"

"Khụ..về rồi xem, đi thôi." Đường Hâm không kiên nhẫn thúc giục cậu lên xe.

Đường Tư Hoàng bảo bọn họ đi trung tâm nhiệm vụ là cho anh em hai người thời gian ở riêng thôi, cả hai đều hiểu rõ điểm này, sau đó về thẳng nhà.

Đường Tư Hoàng chú ý thấy vẻ mặt của cả hai đều rất nhẹ nhàng, mỉm cười.

"Papa, vừa rồi bọn con gặp được Cố Lâm Phong, người ta nhiệt tình lắm." Đường Hâm làm như vô tình nói.

"Hửm?" Chân mày Đường Tư Hoàng cau lại, rồi lại giãn ra, nhìn sang Đường Miểu, "Cầm gì trong tay đấy?"

"Khụ...con lên lầu trước." Đường Hâm quăng lại một câu rồi quay người lên lầu.

"Đường Hâm cho con á, không biết là cái gì nữa." Đường Miểu vừa nói vừa mở hộp ra, mở xong, bên trong có một cái vòng tay bằng gỗ đào.

"Đây không phải là cái Đường Hâm luôn đeo trên cổ tay sao?"

Đường Tư Hoàng cong môi cười: "Cổ tay có thêm vài cái đồ trang sức cũng không tệ."

"Ân, không nghĩ tới Đường Hâm cũng đáng yêu vậy nha." Đường Miểu đeo vòng lên tay, vuốt vuốt mấy hạt châu gỗ đào, cười híp mắt nói.

Đường Hâm nấp ở góc rẽ cầu thang thiếu chút nữa đã ngã từ cầu thang xuống.

Nhóc em này, một chút cũng không đáng yêu!

*****************************


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện