Tang Thế Tình Nhân

Rời núi


trước sau



Lại một ngày trôi qua, thương tích của Đường Tư Hoàng đã hoàn toàn khôi phục, nhưng y và Đường Miểu đều không nói ra. Bởi trong tình huống bình thường, bị thương do súng không thể nào khỏi nhanh như vậy được. Sau khi tạm dừng trong rừng chừng ba ngày, vết thương trên người lão hổ cũng đã tốt hơn bảy tám phần. Có lẽ là do nước giếng có tác dụng, hoặc vì Đường Miểu cứu lão hổ nên lão hổ cực kỳ thân thiết và tín nhiệm Đường Miểu, mà đối với Đường Tư Hoàng có liên quan cũng vô cùng ngoan ngoãn. Chỉ là, trừ Đường Miểu và Đường Tư Hoàng, nó không cho phép bất cứ ai tới gần mình. Đường Miểu đối với việc này cảm thấy rất kinh hỉ, đặt tên cho nó là "Hổ Vương".

Mấy ngày nay, Trương Đăng Cực cầm đầu dẫn mọi người đi săn, thu hoạch không tồi, săn được hơn 30 con cỡ lớn, cùng một vài con cỡ nhỏ. Bọn hắn không thể trì hoãn hơn được nữa, vì lúc trước khi vào rừng, bên trên đã nói rồi, sau mười ngày sẽ trở lại căn cứ. Nếu bọn họ không ra khỏi đây thì rất có thể quân đội sẽ bỏ bọn họ lại.

"Mọi người thu dọn đi, chúng ta tìm đường ra ngoài." Trương Đăng Cực nói xong thì nhìn sang Đường Tư Hoàng, "Đường tiên sinh, phiền anh trước hết phân cho mọi người thức ăn nước uống."

"Không cần gấp." Đường Miểu cười tủm tỉm liếc anh một cái, ra hiệu với Đường Hâm, "Đường Hâm, tính toán sổ sách với Trương thiếu một chút đi."

Vẻ mặt Trương Đăng Cực vẫn không biến đổi nhưng đáy mắt lại hiện lên một tia ngoài ý muốn.

Đường Hâm chỉ chỉ mình, tỏ vẻ cứ để hắn, sau đó lấy bản ghi chép trong ba lô ra, bước tới trước mặt Trương Đăng Cực, nói với giọng giải quyết việc công: "Trương thiếu, đây là giấy tờ, mời anh xem qua. Các anh mượn bao nhiêu thức ăn nước uống, ở đây đều đã ghi lại rõ ràng. Củi và gas dùng để nấu nước nấu cơm, phần các anh dùng thì sẽ do các anh gánh. Về phần xăng dùng để đuổi dã thú, các anh có tổng cộng chín người, tính theo đầu người thì bên anh sẽ chịu sáu phần trên chín, tức hai phần ba. Việc gác đêm mấy hôm nay, các anh coi như đã bảo vệ tôi và Đường Miểu, nên phí dùng ô tô không cần trả. Toàn bộ những thứ này quy thành lương thực thì các anh tổng cộng phải trả 63.25 cân lương thực, thôi thì bỏ phần lẻ, là còn 63 cân. Anh xem coi có vấn đề gì không, nếu không thì phiền anh ký tên."

Mấy người Cố Lâm Phong, Diệp Lâm nghe hắn liệt kê ra từng mục mà ngây ngẩn cả người.

"Đường Hâm, bọn họ có mượn quần áo nữa." Đường Miểu nhắc nhở, nghĩ nghĩ rồi nói, "Trong căn cứ khan hiếm quần áo, quần áo này vẫn còn dùng được, còn có thể đổi thành lương thực a. Tính rẻ một chút đi, một bộ quần áo đổi 5 cân lương thực."

Đường Tư Hoàng cúi đầu lau súng, ý cười bên môi càng lúc càng đậm.

"Đường tiên sinh, quân dân hợp tác, nhưng dân cũng phải làm trọn trách nhiệm và nghĩa vụ chứ." Cố Lâm Phong hồi hồn lại từ cơn sững sốt, nhìn về phía Đường Tư Hoàng, ám chỉ bảo y phải quản hai anh em này đi. Mượn nước, đồ ăn và quần áo đúng là nên trả, nhưng những thứ khác chẳng phải nên bỏ qua sao?

Đường Tư Hoàng lạnh nhạt nói: "Chuyện của nhà chúng tôi, toàn bộ đều do Đường Miểu làm chủ."

Cố Lâm Phong lại quay qua Đường Miểu: "Tiểu Đường, cậu xem, chúng ta dù sao cũng là bạn bè cũ — "

Đường Miểu cười áy náy: "Thật xin lỗi, Cố thiếu, dù là anh em ruột cũng phải tính toán rõ ràng. Chỉ là, đoạn đường này mấy người chú Diệp đã chăm sóc tôi rất tốt — như vầy đi, Đường Hâm, giảm cho bọn họ 10%."

"Tôi...và Trương thiếu cũng rất để ý tới Đường Hâm a." Cố Lâm Phong vội nói.

Đường Miểu nhướng mày: "Quả thế, nhưng cái đó không phải do tôi yêu cầu."

Cố Lâm Phong lặng thinh.

Đường Hâm tính nhẩm trong đầu, rồi đưa giấy tờ và bút cho Trương Đăng Cực: "Tổng cộng là 81 cân lương thực."

Trương Đăng Cực im lặng nhìn hắn một, im lặng tiếp nhận, rồi im lặng ký tên mình.

Đường Miểu gật đầu đầy thỏa mãn, ừm, không cần phải sầu vụ thức ăn cho người Đường gia trong vòng ít nhất một tuần tới rồi.

Bọn Diệp Lâm lẳng lặng nhìn Đường Miểu, nhóc con này thật lợi hại.

"Chuẩn bị xuất phát." Trương Đăng Cực trả giấy bút lại cho Đường Hâm.

Cố Lâm Phong nhìn nhóm người Diệp Lâm hỗ trợ dọn dẹp đồ đạc, mình thì bước tới gần Trương Đăng Cực, rồi như nhớ tới cái gì mà nhìn lướt qua Đường Hâm một cái, kéo dài khoảng cách ra một chút.

"Trương thiếu, nhưng quan trọng là chúng ta rời núi thế nào."

Trương Đăng Cực nói: "Chỉ có thể tiếp tục đi về phía nam thôi, rời khỏi núi rồi tính tiếp."

Hổ Vương dùng đầu cọ cọ cánh tay Đường Miểu, nhẹ nhàng kêu một tiếng. Đường Miểu sững sờ.

"Sao thế?" Đường Tư Hoàng chú ý thấy, bước tới.

Ánh mắt Đường Miểu chuyển tới hướng mà Hổ Vương đang bước qua bước lại, Đường Tư Hoàng liền hiểu.

Đường Miểu nói với Trương Đăng Cực: "Hổ Vương hẳn là nhớ rõ nơi chúng ta bị tập kích lần đầu tiên. Chỉ cần trở lại đó thì không khó để tìm ra nơi quân đội tạm đóng."

Nhóm người Trương Đăng Cực nhìn cậu với vẻ không tán thành. Mấy hôm nay, bọn hắn cũng nhìn ra được Hổ Vương đã hoàn toàn thần phục Đường Miểu, nhưng cả bọn vẫn không đồng ý cho nó theo, lại càng không cần nói tới, lúc này cư nhiên phải nhờ một con dã thú nguy hiểm như vậy dẫn đường.

"Hồ đồ. Chúng ta sao có thể giao tính mạng cho một con dã thú." Trương Đăng Cực trầm giọng nói.

Nét cười trên mặt Đường Miểu cũng phai dần, không chút khiếp sợ nhìn thẳng vào Trương Đăng Cực: "Trương thiếu. Tôi không có quyền can thiệp vào quyết định của anh, cho nên đây chỉ là đề nghị.
Trong tất cả chúng ta, không thể nghi ngờ gì, Hổ Vương chính là "người" quen thuộc với khu rừng này nhất. Hơn nữa, mấy hôm nay trời không mưa, mùi máu tươi lúc trước hẳn là vẫn còn, không thể phủ nhận, khả năng Hổ Vương tìm được chỗ đó là rất lớn."

Trương Đăng Cực vẫn không động: "Lời của cậu nói rất chính xác, có đạo lý. Nhưng nó chỉ là dã thú, sao cậu có thể khiến nó nghe hiểu chỉ thị của mình?"

"Vì sao không thử một lần?" Đường Miểu cười nhạt một tiếng, "Đề nghị vừa rồi của Trương thiếu cũng là một loại nếm thử. Đã thế thì sao không thử cái có tỉ lệ thành công cao hơn?"

Đường Tư Hoàng không can thiệp vào cuộc tranh luận của hai người, chỉ nhìn chăm chú Đường Miểu, trên mặt hiện lên ý cười nhàn nhạt. Thiếu niên của y đã trưởng thành, vẻ mặt hứng khởi đầy tinh thần đó không một người nào cùng lứa có thể so được.

Trương Đăng Cực cũng không phải người cứng nhắc cổ hủ, thoáng khựng lại rồi nhìn qua Cố Lâm Phong cùng bọn Diệp Lâm.

"Các người thấy thế nào?"

Cố Lâm Phong trầm ngâm nửa ngày, gật đầu, bất đắc dĩ nói: "Nếu Đường Miểu đã khẳng định có thể khống chế con — Hổ Vương này thì tôi cũng không ngại. Tình huống xấu nhất là nán lại trong rừng thêm một thời gian thôi." Việc săn giết mấy ngày nay giúp dị năng của bọn họ được đề cao, đã có thể tự bảo vệ mình khi ở trong rừng này.

Bọn Diệp Lâm cũng gật đầu. Nếu Trương thiếu và Cố thiếu thấy được thì bọn họ cũng không có ý kiến gì.

Đường Miểu cười cười, nhìn về phía Đường Tư Hoàng.

Đường Tư Hoàng khẽ xoa xoa mái tóc quăn của cậu: "Kiểm tra trang bị."

Sau khi phân xong thức ăn nước uống, đoàn người liền xuất phát.

Đường Miểu vỗ vỗ đầu Hổ Vương: "Hổ Vương, bọn tao có ra được không là nhờ cả vào mày đấy. Đừng làm tao thất vọng."

Hổ Vương nhìn cậu chăm chú một lúc, nghiêng đầu, chân bước đi, bước chân trầm ổn không hiểu sao khiến tâm mọi người dần bình ổn. Mặc cho Hổ Vương có thể dẫn bọn họ ra khỏi núi hay không, nhưng ít nhất cũng đã xác định được nó thật sự thuận theo Đường Miểu.

Vì để không bị bầu không khí nặng nề trong rừng giày vò, cả bọn cố ý đi vào sáng sớm, đi tận hai tiếng cũng không thấy mệt. Đến khi mặt trời treo cao trên đỉnh đầu, bọn họ mới bắt đầu thấy cực khổ.

"Ta cõng con." Đường Tư Hoàng lấy khăn ướt ra lau mồ hôi cho Đường Miểu. Ba lô của y vẫn luôn để trong không gian nên cả người rất nhẹ.

"Con còn đi được." Đường Miểu lắc đầu.

"Phản đối không có hiệu lực." Đường Tư Hoàng liếc cậu một cái, bước tới phía trước cậu, hai tay đưa ra sau kéo một cái liền đặt Đường Miểu áp lên lưng mình. Hôm tắm chung đó, y không hề bỏ qua vết chai trên chân đứa nhỏ này. Không chỉ vậy, vì chân bị hầm do đi giày quá lâu mà da trên chân chỗ nào cũng trắng trắng nổi bong bóng, không khó nghĩ ra mấy hôm nay đứa nhỏ này đã cõng y vất vả thế nào, khiến y thấy đau lòng không thôi.

Thân thể Đường Miểu chợt nhẹ bẫng, nếm được vị ngọt liền không đòi xuống nữa, cười hắc hắc, cả người thả lỏng tựa vào lưng Đường Tư Hoàng: "Cha, đưa quạt cho con đi."

Đường Tư Hoàng lấy một cái quạt tay trong không gian ra đưa cho cậu.

Khóe miệng Diệp Lâm giật giật. Này là cố ý kích thích người ta sao?

Đường Hâm thở dài, trong lòng lại kêu gào: con nói này, cha, thằng nhóc kia, hai người làm ơn bớt chơi nổi dùm đi TT.TT.

Cố Lâm Phong nhìn Đường Hâm, lại nhìn qua Đường Miểu, thầm nghĩ: làm anh cũng thật không dễ dàng, chỉ việc khắc chế bản thân không đố kỵ em trai thôi đã không đơn giản rồi. Nhìn Đường Hâm mà nghĩ chắc chắn là trong lòng hắn thấy không được tự nhiên, nhưng bên ngoài lại không thể không tỏ vẻ mình không để ý.

Đường Hâm khó hiểu nhìn hắn ta một cái.

"Ghh — " phía trước truyền tới tiếng dã thú rống lên.

"Grào—grào—" hai tai Hổ Vương dựng đứng lên, cong người, miệng phát ra tiếng gầm cảnh giác cùng phẫn nộ.

"Lạch cạch" vài tiếng, mấy người Trương Đăng Cực đều giương súng đầy đề phòng, Từ Nghị cùng Lưu Đông ăn ý lách mình tiến tới, một trái một phải đứng phía trước Đường Tư Hoàng. Đường Miểu nhanh nhẹn tuột xuống người Đường Tư Hoàng.

Một con heo rừng đen ngòm phóng ra từ phía bụi cây, hung mãnh chạy nhào về trước, miệng há to, phun ra một hỏa cầu cực nóng.

"Mẹ kiếp, lại thêm một con tiến hóa!" Triệu Gia Cường thấp giọng mắng một câu. Săn bắn mấy hôm nay, bọn họ đã sớm phát hiện ra có vài con thú biến dị thành tang thi động vật, vài con thì lại tiến hóa bộc phát ra dị năng.

***********************


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện