Trong phòng sáng sủa, Nguyễn Ngải đang bưng một chén cháo ngồi trước mặt Cố Dục, dùng thìa múc một chút cho cậu ta ăn.Đây là đề nghị của Thẩm Lê Xuyên, anh ta nói tiểu tang thi cách đây không lâu ăn rất nhiều thịt sống dẫn đến tiêu hóa rất kém, ăn một chút cháo giàu chất xơ có thể có lợi cho sức khỏe.Tuy rằng Thẩm Lê Xuyên đặc biệt nhấn mạnh mình ở lĩnh vực nuôi tang thi không biết gì, đưa ra đề nghị có thể sẽ phản tác dụng, nhưng Nguyễn Ngải vẫn làm theo.Bởi vì bản thân cô cũng không thể nuôi, tang thi bên cạnh cô cho tới bây giờ đều là tự mình tìm thức ăn.Cố Dục bĩu môi không tình nguyện uống hai ngụm liền bịt miệng lại, Nguyễn Ngải cũng không ép buộc cậu ta, cô buông chén từ phía sau lấy ra một gói bánh quy cookie tự mình ăn —— vừa vặn là giờ trà chiều, cô cũng đói bụng.Nguyễn Ngải và Cố Dục mỗi người một cái ghế nhỏ ngồi đối diện nhau, người trước cầm bánh quy cookie nhai giòn tan, người sau ngửa đầu trông mong nhìn cô ăn.Nguyễn Ngải cùng đôi mắt to đen nhánh như quả nho đen nhìn nhau một hồi lâu, rốt cục không đành lòng đưa một khối qua: "Ăn chậm một chú.”Cố Dục thật cẩn thận nhận lấy, rất nghe lời mà ăn từng ngụm nhỏ, cậu ta một lần chỉ dùng răng cạo sạch một chút vụn bánh quy, sợ mình gặm sạch.Nguyễn Ngải cắn một ngụm nhỏ: "Người bên ngoài tìm mày đều tìm điên rồi.”Ánh mắt Cố Dục chợt lóe lên nhìn cô, răng còn đang cạo vụn bánh quy."Chúng ta sắp giấu không nổi nữa, cho nên ngày mai sẽ đi được không."Tuy rằng ba trong bốn lối ra của căn cứ Bắc Thành đều bị Cố Trường Diễn giám sát gắt gao, nhưng thông đạo màu xanh lá cây ở cửa nam phần lớn là người của Hoắc Ngôn Trăn, ra vào chỉ cần làm một thủ tục do Cố Trường Diễn ký tên hoặc đóng dấu.Hoắc Ngôn Trăn nói thủ tục này đã chuẩn bị xong.Nguyễn Ngải sờ sờ tóc Cố Dục: "Rời khỏi nơi này, ta dẫn mày đi quen biết người nhà mới.”Cố Dục nhu thuận nghiêng đầu."Rống~"Sáng sớm hôm sau, Nguyễn Ngải thừa dịp bốn phía không có người dẫn Theo Cố Dục từ tầng hầm biệt thự Hoắc gia đi ra, sau đó lặng yên không một tiếng động lẻn vào gara ở hậu viện.Dì Hoắc đã ở đây từ sáng sớm.Đúng vậy, Cố Dục từ hai ngày trước đã lén chuyển từ viện nghiên cứu đến tầng hầm nhà họ Hoắc, hơn nữa vì không khiến Cố Trường Diễn hoài nghi, Nguyễn Ngải mãi cho đến tối hôm qua còn chạy tới viện nghiên cứu, chính là vì để cho ông ta cho rằng Cố Dục vẫn còn ở trong phòng thí nghiệm của Thẩm Lê Xuyên.Dì Hoắc cũng đã sớm chuẩn bị tốt, sau khi vụng trộm dùng con dấu riêng của Cố Trường Diễn làm một phần thủ tục xuất thành, liền lấy lý do chiếu cố Hoắc gia gia thân thể bất tiện ở lại Hoắc gia.Thần kinh gần đây của Cố Trường Diễn vô cùng mẫn cảm, một chút gió thổi cỏ lay cũng khiến ông ta hoài nghi, cho nên hành động của họ đều hết sức cẩn thận và cẩn thận.Lúc nhìn thấy Hoắc Nghi Lâm, Cố Dục theo bản năng phát ra tiếng gầm nhẹ cảnh cáo, Nguyễn Ngải ngồi xổm xuống dùng ngón trỏ điểm mũi anh: "Hôm nay không thể phát ra âm thanh nha, phải nghe lời.”Cố Dục vội vàng dùng bàn tay nhỏ bé che miệng lại, gật gật đầu."Ngoan." Lúc Nguyễn Ngải đứng lên, nhìn thấy ánh mắt Hoắc Nghi Lâm đỏ hồng."Xuất phát đi.""À được." Hoắc Nghi Lâm đưa tay lau mí mắt một chút: "Hai đưa lên xe trước, ta đi vào lấy một thùng xăng dự phòng.”Nguyễn Ngải gật đầu, kéo Cố Dục lên xe.Hai phút sau, ngay khi Hoắc Nghi Lâm bỏ xăng lên xe, "rầm" một tiếng đóng cốp xe lại, Cố Sầm Xu bất thình lình từ một bên đi tới: "Dì ơi, đây là dì muốn ra khỏi thành sao? "“A...!Là Sầm Kiều à, sao con lại tới đây, ta đang chuẩn bị đi chợ mua chút nguyên liệu bổ dưỡng về nấu canh bổ sung cho ông Hoắc, con cũng biết gần đây sức khỏe của ông không tốt lắm, đi lại dưới đất đều vất vả.”Bỗng nhiên xuất hiện người ngoài kế hoạch, Hoắc Nghi Lâm lại một chút cũng không thấy hoảng loạn, thành thạo ứng phó."Con muốn đến thăm dì và ông Hoắc, hôm qua lúc con tới, hai người vừa vặn ra ngoài." Cố Sầm Xu liếc mắt nhìn cốp xe một cái: "Dì, con vừa thấy dì bỏ một thùng xăng dự phòng vào bên trong, con nhớ đây là thói quen của dì mỗi lần đi xa.
Dì sẽ không ra khỏi thị trấn, phải không?”Nụ cười của Hoắc Nghi Lâm vẫn không thay đổi, nhưng ánh mắt lại bắt đầu rét run.Bà ấy biết lý do này không lừa được Cố Sầm Xu, đành phải đổi giọng nói: "Nói thật cho con biết đi, hôm nay dì định đi Lan Thành tìm một vị lão Trung y trước kia đã từng giao tiếp, ta muốn nhờ ngài ấy nghĩ biện pháp cho chân của hoắc gia gia, nhưng tính tình lão trung y kia không tốt lắm, ta sợ là phải tự mình qua đây mới mời được người ta tới đây.”Cố Sầm Xu hiểu rõ: "Thì ra là như vậy.
HoắcHoắc Nghi Lâm thở dài: "Dì cũng không phải cố ý không nói cho con biết, chính là sợ con lo lắng, người trẻ tuổi các con có chuyện riêng phải bận rộn, không cần luôn lo lắng cho chúng ta, Hoắc gia gia con có con chiếu cố khẳng định có thể tốt lên.
"“Con biết rồi, vậy dì nhất định phải chú ý an toàn, con đi trước đi xem Hoắc gia gia.""Mau đi đi."Sau khi Cố Sầm Xu đi vào, sắc mặt Hoắc Nghi Lâm một giây lạnh xuống.Bà ấy ngồi vào ghế lái, sạch sẽ gọn loát khởi động xe, một cước đạp chân ga.Ghế sau Nguyễn Ngải vừa ôm Cố Dục nhẹ nhàng trấn an, vừa nói: "Cô ta không nhìn thấy chúng ta.
"“Kính xe là kính một chiều, cô ta không nhìn thấy, đợi lát nữa khi ra khỏi thành, lính gác cửa nam từ bên ngoài cũng không nhìn thấy, cho nên không cần khẩn trương."Nguyễn Ngải gật đầu.Ngay khi xe chạy nhanh đến cửa nam căn cứ, Cố Sầm Xu cũng đơn giản an ủi Hoắc Chính Tung vài câu, sau đó về nhà.Cô ta vốn định ơ lại cùng ông cụ nhiều hơn, nhưng bởi vì trong lòng vẫn nhớ thương chuyện Hoắc Nghi Lâm một mình ra khỏi thành, thật sự là không yên lòng liền sớm trở về.Cố Sầm Xu ở nhà tìm một vòng, không ngoài ý muốn đưa ra kết luận Cố Trường Diễn lại không về nhà, thế là dứt khoát gọi điện thoại qua.Vài giây sau: "Aolo,