Ánh lửa màu vàng ấm áp vừa lóa lên, đốt cháy cửa hàng tiện lợi nhỏ hẹp âm u.Nguyễn Ngải Y nằm bên cạnh Hoắc Ngôn Trăn, trên người khoác áo khoác cởi ra khỏi người anh, cả người được bọc kín.Hoắc Ngôn Trăn từ trong ba lô của mình lấy một hộp thịt đóng hộp ăn trưa, sau khi cho cô ăn hơn phân nửa, anh mới ăn nốt phần còn lại.Bởi vì Nguyễn Ngải đối với chai nước trái cây do chính tay cô tìm ra biểu hiện chán ghét rõ ràng, Hoắc Ngôn Trăn liền đem một chai nước khoáng duy nhất trên người đưa cho cô, sau đó tự mình uống sạch chai nước trái cây kia.Nước ép cà chua, hương vị hơi kỳ lạ, thảo nào cô ấy không muốn uống.Hoắc Ngôn Trăn cứ đơn giản giải quyết xong bữa tối, ngẩn người nhìn chậu than phía trước, bất giác nhớ tới đêm trước ở trạm dịch bị thực vật biến dị xâm nhập, nhìn thấy cái ghế sau xe trống rỗng.Anh mím môi, nhìn về phía người bên cạnh, "Tiểu Ngải..."Nguyễn Ngải hơi ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt Hoắc Ngôn Trăn.Dưới ánh sáng màu cam chiếu rọi, trong mắt cô không tìm thấy khi tức chết chóc nặng nề ngày xưa, một đôi mắt đen trong suốt sáng ngời nhìn anh không chớp, bên trong phản chiếu ánh lửa đang dao động.Trong nháy mắt này, Hoắc Ngôn Trăn cảm giác trong lòng mình phảng phất bị đánh một quyền.Ngày thường nhìn quen với sự u ám trong mắt cô, bây giờ bị ánh mắt mềm mại lại chuyên chú này nhìn chăm chú, anh không hiểu sao lại sinh ra một loại cảm giác được cô hoàn toàn tín nhiệm và ỷ lại.Anh rũ xuống hai tròng mắt trầm mặc hồi lâu, hỏi Nguyễn Ngải: "Đêm hôm trước em ngủ trong xe ở bên ngoài, đêm khuya trạm dịch bị thực vật biến dị xâm nhập, anh đi qua tìm em, lại phát hiện em đã không còn ở đó nữa.
- Đôimắt đen nhánh của Nguyễn Ngải Ngăm khẽ run lên một chút."Em có thể cho tôi biết lý do tại sao em rời đi không?"Nguyễn Ngải trong lòng đột nhiên nhảy dựng lên.Nguyên nhân đương nhiên là cô muốn chạy trốn khỏi anh, vì không muốn bị đưa đến chỗ đám người đáng sợ kia.Nhưng cô không muốn nói thẳng với anh những lời này, bởi vì nói cho anh cũng sẽ không hiểu.Không ai có thể hiểu được nỗi sợ hãi của cô với bản năng của con người.Dừng một lát, Nguyễn Ngải rũ mắt xuống, nhẹ giọng mở miệng nói: "Em rất sợ hãi, cho nên bỏ chạy.
-Điều này không khác gì so với dự đoán của Hoắc Ngôn Trăn, anh có chút đau lòng và tự trách ôm lấy bả vai gầy yếu của Nguyễn Ngải, nhẹ giọng nói: "Thực xin lỗi, tôi không nên bỏ em ở bên ngoài, sau này tôi sẽ không bao giờ để em rơi vào nguy hiểm nữa.
-Nguyễn Ngải tựa đầu vào cánh tay hắn, không nói gì.Lúc này, bên ngoài cửa hàng tiện lợi có một ánh đèn chói mắt chiếu vào, một chiếc xe địa hình từ xa đến gần rồi dừng lại ở bãi đất trống trước cửa.Ba người đàn ông mở cửa xe đi xuống, hùng hùng hổ hổ kéo ra một người phụ nữ tóc tai bù xù từ ghế sau.- Liên tiếp gặp phải hai đợt tang thi, còn đi đường xa, thật đặc biệt xui xẻo, nhưng người đàn bà không biết xấu hổ này còn luôn kéo chân, thật vô dụng!Hai tiếng tát lớn vang lên, kèm theo tiếng khóc nức nở của một người phụ nữ phá vỡ bóng đêm yên tĩnh."Được rồi, anh Kiều, đánh cô ta thì không giải quyết được gì, con đường sau này của chúng ta còn phải dựa vào cô ta để hưởng thụ."Một người khác tà dâm cười hai tiếng, túm tóc cô ta nói: "Không được khóc nữa, lại khóc tiếp sẽ đem cô đi làm