Sau khi Hoắc Ngôn Trăn tỉnh lại vết thương đã khép lại không sai biệt lắm, anh vừa xuống giường liền thấy Nguyễn Ngải ném một gói tinh hạch nặng trịch tới.Anh nhìn vào bên trong, hơi sững sờ nhìn về phía cô: "Nhiều như vậy? Em lấy nó ở đâu? "“Thẩm Lê Xuyên cho." Nguyễn Ngải nói.Trên mặt Hoắc Ngôn Trăn hiện lên một tia nghi hoặc.Mười viên tinh hạch cấp hai này hiện tại mà nói tương đương với một khoản tiền lớn, trực tiếp cầm đến kho vật tư của căn cứ mà nói có thể đổi một lượng lớn thức ăn."Vô duyên vô cớ sao cậu ta lại nhiệt tình như vậy.
Quên đi, khi nào có cơ hội anh sẽ hảo hảo hướng cậu ta cảm tạ.
Nói xong anh cầm lấy một viên tinh hạch hấp thu năng lượng.Mười phút sau, anh hấp thu xong hai viên trực tiếp thăng cấp lên cấp ba.Trong tương lai không xa, có thể luyện được Phượng Vũ cấp ba, sẽ bị các căn cứ coi như bảo vật.Nhưng mục tiêu của Hoắc Ngôn Trăn vẫn là Bắc Thành, để phòng ngừa các căn cứ khác làm mọi cách mời anh nên anh đã lựa chọn dấu diếm.Nhưng...Anh nhìn về phía Nguyễn Ngải đang ngồi trên sô pha chuyên tâm ăn mận khô, dừng một chút mới nói: "Tiểu Ngải, em có chỗ nào đặc biệt muốn đi không? Ý tôi là thành phố nào hoặc căn cứ nào?”Hoắc Ngôn Trăn gần đây ý thức được mình tuy rằng vẫn luôn dẫn Nguyễn Ngải ở bên người, nhưng chưa từng hỏi em ấy rốt cuộc có muốn đi theo anh đến Bắc thành hay không.Nguyễn Ngải dừng động tác nhai mận khô, chậm rãi lắc đầu.Đối với cô mà nói đi đâu cũng không có gì khác nhau, chỉ cần Hoắc Ngôn Trăn ở bên cạnh, cô có thể có một bữa cơm no, tuy rằng bình thường không thể tránh khỏi phải tiếp xúc với con người, nhưng thời gian dài cô đã không còn sợ hãi nhiều người như lúc đầu.Nguyễn Ngải chỉ cảm thấy lúc ở bên cạnh anh, cô sẽ cảm thấy rất an tâm.Hoắc Ngôn Trăn suy nghĩ một chút, lại nói: "Vậy em có người thân gì không? Ví dụ như tôi một đường đi về phía bắc chính là vì tìm ông nội, hiện tại ông ấy đang ở trong phòng thí nghiệm y tế quốc gia Bắc Thành, người nhà của em ở đâu? "Nguyễn Ngải suy nghĩ kỹ một chút, "Hình như tôi là một đứa trẻ mồ côi.”Cổ họng Hoắc Ngôn Trăn nghẹn lại.Chủ đề của anh thật không tốt.Anh sớm nên nghĩ đến, trong siêu thị lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, Nguyễn Ngải một mình trốn trong đống hàng hóa, anh nên ý thức được vấn đề này.Anh đã ngủ quá nhiều sau khi bị thương, nên đầu óc bị rỉ sét.Khi Hoắc Ngôn Trăn cho rằng đã chọc vào nỗi đau của cô, âm thầm hối hận, Nguyễn Ngải lại nhàn nhã đưa cho anh một quả mận khô."Ngon quá."Hoắc Ngôn Trăn sau khi tiếp nhận không ăn, ngược lại đút vào miệng Nguyễn Ngải, "Tiểu Ngải, cùng tôi đi Bắc Thành có được không, nơi đó lớn hơn, cũng an toàn hơn căn cứ nhỏ.”Nguyễn Ngải không cần suy nghĩ gật đầu.Hoắc Ngôn Trăn cười cười, "Thật ngoan.
”......Ngày hôm sau đến căn cứ, La Tử Hạo và Lục Kỳ tới thăm.Bọn họ nhiệt tình hỏi