Trong nháy mắt cò súng sắp bị bóp xuống, anh ở trong góc tối, nhìn thấy một đôi mắt to ướt sũng.
Hoắc Ngôn Trăn hoảng hốt một giây.
Sau một khắc, trong góc bị một đám tạp vật vây quanh, bộc phát ra một trận tiếng khóc kinh thiên động địa.
Mấy nam nhân thô kệch nhất thời hai mặt nhìn nhau.
"Cái gì vậy, thì ra là một tiểu cô nương.
""Dọa chết lão tử, thật không nghĩ tới ở địa phương này còn có người còn sống.
""Hết cả hồn, dọa tiểu cô nương nhà người ta khóc rồi đây này.
"Hoắc Ngôn Trăn thở phào nhẹ nhõm, sau đó đem súng quay lại bên hông, lau vết máu trên tay, mới hướng người trong góc duỗi qua.
"Tiểu cô nương, đi ra đi, đừng sợ, quái vật bên ngoài đã chết.
" Anh tận lực thả lỏng thanh âm, làm cho thanh tuyến lạnh lùng cứng rắn của mình hiện ra vài phần nhu hòa.
Nhưng vô dụng, Nguyễn Ngải càng khóc dữ dội hơn.
Điều này làm cho mấy đại lão gia có chút không biết làm sao.
Đội một của bọn họ đều là sinh viên mới tốt nghiệp trường cảnh sát, bình thường cô nương đều hiếm thấy, chứ đừng nói là nha đầu lớn như vậy.
"Tiểu muội muội đi ra đi, anh trai cho em kẹo.
""Lão Hồ, cậu đừng ghê tởm người khác, chỉ có tuổi này của cậu đủ làm chú người ta còn không sai biệt lắm.
""Ôi, lão tử hơn hai mươi tuổi, phong hoa chính mậu được không.
"Nguyễn Ngải nghe mấy người bên ngoài nói chuyện với nhau, cả người như tro tàn.
Kiếp trước cô hao tổn thiên tân vạn khổ mới thoát khỏi đám người, sống lại một lần, cô càng không muốn cùng nhân loại có một chút liên lụy.
Trong tiếng gào khóc tuyệt vọng, trước mắt cô bỗng nhiên tối sầm lại, ngay sau đó cánh tay truyền đến một trận đau đớn nhỏ, một cỗ chất lỏng lạnh lẽo từ chỗ đó chậm rãi đẩy mạnh thân thể cô.
Chậm rãi, cái gì cô cũng nghe không thấy, chỉ nhớ rõ trước khi hôn mê, một cánh tay mạnh mẽ đem chính mình gắt gao vòng vào trong ngực.
Trên bàn thí nghiệm lạnh như băng, một đạo ánh sáng lạnh chói mắt đánh vào đỉnh đầu Nguyễn Ngải, khiến sinh lý cô nổi lên một trận choáng váng cùng ghê tởm.
Bên tai, là tiếng nói chuyện trầm thấp lại lạnh lẽo.
"Đây là cá thể duy nhất trên Lam Tinh có thể miễn dịch với virus tang thi, cũng là hy vọng của toàn nhân loại.
Chúng ta chỉ có một cơ hội này, cho nên nhất định phải không tiếc bất cứ giá nào, từ huyết thanh của cô ta chiết xuất ra kháng thể virus hiệu quả!""Nghe tôi, trước tiên rút máu ba lần.
""Nhưng giáo sư, cô ấy chỉ là một đứa trẻ, chúng ta có phải là nên nhẹ nhàng một chút ! ""Cái gì? Một người coi tang thi là đồng loại của mình không đáng đồng tình, huống hồ lấy kinh nghiệm trong quá khứ của cô ta mà xem là xác suất lớn có được nhân cách phản xã hội, thay vì