"Tôi biết rõ Phó Dụ Lai, ông ta đã phát điên vì nghiên cứu vắc xin chống virus tang thi, cho nên tôi dám cam đoan cái chết của Triệu Mộ Thanh nhất định có liên quan đến ông ta.
Nếu như ông ta biết được dị năng giả đặc biệt của Tiểu Ngải, hậu quả không thể tưởng tượng nổi."Hoắc Ngôn Trăn phải mất mười phút mới tiếp nhận được sự thật này.Anh cúi đầu, trong đôi mắt thâm thúy phảng phất tràn ngập sương mù đen kịt nồng đậm: "Dị năng giả của Tiểu Ngải.
Làm sao cậu biết được? ""A, cái này..."Thẩm Lê Xuyên lắp bắp nửa ngày sau mới đưa ra một lý do: "Bởi vì tôi là dị năng giả chữa trị hệ mộc, cho nên đối với phương diện này tương đối mẫn cảm.
Tôi có thể nhận ra thân thể Nguyễn Ngải đang được một loại dị năng đặc thù bảo hộ, bách độc bất xâm.""Vậy các dị năng hệ mộc khác cũng có thể nhận ra sao?""Không phải! Sẽ không! Dị năng của tôi đặc biệt hơn những người khác một chút, chỉ riêng việc này Thẩm Lê Xuyên tôi độc chiếm, những người khác muốn có được năng lực như tôi quả thực là nằm mơ giữa ban ngày.
Chỉ cần anh không nói tôi không nói, bí mật của Tiểu Ngải sẽ không bị người khác biết."Hoắc Ngôn Trăn trầm ngâm một lát sau đó gật đầu, tạm thời xem như là tin.Thẩm Lê Xuyên vụng trộm thở phào nhẹ nhõm.Nói dối trước mặt Hoắc Ngôn Trăn có khả năng quan sát tuyệt đối cũng không phải là chuyện dễ dàng.Sau đó, Hoắc Ngôn Trăn ngồi trên sô pha trong chốc lát, không biết nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên đứng dậy đi ra ngoài."Ah! Anh Trăn ngươi đi đâu, chờ tôi!"Thẩm Lê Xuyên đi theo ra khỏi cửa, phát hiện anh một đường đi về phía cửa căn cứ."Anh Trăn, kế tiếp anh định làm cái gì? Tôi có giúp gì được cho anh không?"Hoắc Ngôn Trăn vừa đi vừa giải thích: "Theo suy đoán của tôi, Triệu Mộ Thanh hẳn là chết vào nửa đêm hôm qua hoặc rạng sáng hôm nay, vật thí nghiệm thất bại có thể sẽ bị ném ra khỏi căn cứ.
"Lúc vận chuyển thi thể đến cửa căn cứ bỗng nhiên biến thành tang thi, người vận chuyển thi thể không kịp đề phòng, trong lúc kinh hoảng chém đầu hắn, ngay cả hiện trường cũng không kịp xử lý liền nhanh chóng trốn đi.""Bọn họ trực tiếp vận chuyển thi thể từ cửa chính ra vào ban đêm, chứng tỏ nhân viên canh gác trước cửa căn cứ có người của bọn họ."Thẩm Lê Xuyên ngẩn ra: "Không phải chứ? Lũ điên này còn có đồng lõa?"Hoắc Ngôn Trăn ghé mắt nhìn anh một cái: "Trong mạt thế này, muốn mua chuộc một người chỉ cần mấy gói bánh quy, hai khối bánh mì, thế là đủ rồi.
"Thẩm Lê Xuyên im lặng: "Vậy bây giờ chúng ta làm gì? ""Cậu ở căn cứ có tiếng nói không nhỏ, đi giúp tôi gọi người canh gác buổi tối tới, tôi hỏi bọn họ mấy câu."......Cửa căn cứ Ức Thành mỗi đêm chỉ an bài bốn người thay phiên canh gác, nửa đêm trước hai người, nửa đêm sau hai người.Trong một phòng kiểm tra bình thường, ánh mắt Hoắc Ngôn Trăn thâm trầm nhìn hai người ngồi đối diện bàn.Một người trong đó tên là Hác Tử Kiến: "Tôi là người canh cửa lúc nửa đêm, nhưng tối hôm qua tôi không biết vì sao đặc biệt buồn ngủ, vừa