Sau khi trực thăng đón được mấy người trên sân thượng, chậm rãi bay lên không trung.
Nguyễn Ngải bởi vì dị năng hao hết, toàn thân không còn một chút khí lực, rất nhanh liền dựa vào bả vai Hoắc Ngôn Trăn ngủ thiếp đi.
Tống Dương và lão Hồ đã lâu không gặp Hoắc Ngôn Trăn, nhất thời kích động hỏi thăm tình hình.
Tô Mộc Bạch ở một bên ngạc nhiên nói: "Thì ra mấy người quen biết nhau.
" -Tống Dương và lão Hồ ba ngày trước sau khi đi tới căn cứ Miên Thành, bởi vì đều là dị năng giả, đã cùng tiểu đội Tô Mộc Bạch hợp tác đánh lui tang thi nên quen biết.
Khi Tô Mộc Bạch biết Hoắc Ngôn Trăn là đội trưởng của bọn họ, vui vẻ cảm thán duyên phận.
"Đúng rồi Tống Dương, lão Tiếu bọn họ đâu?"Tống Dương dừng một chút: "Bọn họ! Ở lại căn cứ Giang Thành, căn cứ kia được xây dựng rất tốt, lấy thực lực của bọn họ ở nơi đó hoàn toàn có chỗ đứng.
Cho nên bọn họ nhờ tôi nói với cậu một tiếng xin lỗi, con đường đến phía bắc không thể cùng chúng ta tiếp tục.
Hoắc Ngôn Trăn trầm mặc một lát, tỏ vẻ hiểu ý: "Lựa chọn của bọn họ là đúng, nếu đã có phát triển tốt hơn, thì không cần phải mạo hiểm đi Bắc thành.
"Tống Dương gật gật đầu, buồn chán ngồi một lát, đem ánh mắt rơi vào trên người Nguyễn Ngải.
Anh nhìn chằm chằm gương mặt ngây thơ say ngủ của cô, nhịn không được dùng dị năng phong hệ thổi lên một sợi tóc mềm mại bên tai cô, khẽ gãi chóp mũi thanh tú của cô.
"Không nghĩ tới nha đầu này thật đúng là còn sống, tôi cho rằng cô đã sớm bị thực vật biến dị ăn.
"Hoắc Ngôn Trăn nhấc chân đạp một cước đầu gối của anh.
"Đừng nói to, để cho em ấy ngủ một giấc thật ngon.
"Tống Dương bất mãn bĩu môi: "Lão đại, hai chúng ta thật vất vả lâu mới gặp lại anh một câu hỏi thăm còn chưa nói, còn vì tiểu nha đầu này mà đá tôi.
"Hoắc Ngôn Trăn cầm khăn tay lau đi mồ hôi trên trán Nguyễn Ngải.
"Tôi biết cậu vẫn không tán thành tôi mang theo em ấy ở bên người.
Nhưng Tiểu Ngải tính cách đơn thuần, lại không có người nhà nếu tôi không ở cùng em ấy rất khó sinh tồn trong mạt thế lòng người khó lường.
"Tống Dương hơi giật mình.
"Sắp tới tôi sẽ dẫn cô ấy đi Bắc thành.
"Tống Dương nghe ra sự kiên định trong lời nói của Hoắc Ngôn Trăn, sau khi anh trầm mặc hồi lâu, bất đắc dĩ dựa người về phía sau: "À.
" -Nhưng vào lúc này, cửa kim loại trên sân thượng bị tang thi cấp ba vội vàng chạy tới phá vỡ, nó nhìn về phía trực thăng rời đi, phát ra từng đợt tiếng thét dài lo lắng.
Nguyễn Ngải đang tựa vào bả vai Hoắc Ngôn Trăn trong nháy mắt giật giật mi tâm, nhưng cuối cùng vẫn nặng nề ngủ thiếp đi! !.
Khi Nguyễn Ngải tỉnh lại, phát hiện trời đã tối, còn mình ngủ trên một chiếc giường lớn mềm mại.
Hoắc Ngôn Trăn không biết đi đâu, bên giường chỉ có một Tống Dương đang ngáp ngắn ngáp dài canh giữ.
Lòng cảnh giác của Nguyễn Ngải trong nháy mắt cao lên.
Cô nhớ rõ người này, lúc trước ở Philadelphia, anh và lão Hồ đều là đồng đội rất đắc lực bên cạnh Hoắc Ngôn Trăn.
Trong ấn tượng của cô, Tống Dương là người đen tối nhất trong mấy người bên cạnh Hoắc Ngôn Trăn, hơn nữa vẫn không vui Hoắc Ngôn Trăn mang theo cô.
Tống Dương sau khi nhìn thấy Nguyễn