Căn cứ Bắc Thành.Hoắc Ngôn Trăn một thân trang phục thẳng tắp đi trên đường trong khu biệt thự, phía sau là một nam nhân trẻ tuổi tên là Trần Hạ."Thiếu gia, người của chúng ta ở Lan Thành liều mạng thu hoạch được nhóm vật tư kia bị người địa phương bắt giữ, nói đồ vật vốn là của Lan thành bọn họ, không thể cho chúng ta."Hoắc Ngôn Trăn khẽ cười nhạo: "Lúc trước khi nhóm vật tư bị tang thi canh giữ không thấy bọn họ động thủ.
Chờ chúng ta sống chết lấy về, mới đột nhiên nhảy ra muốn ngư ông đắc lợi, nào có chuyện gì tốt như vậy?""Thiếu gia, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?""Việc này giao cho Tống Dương, luận lừa người cậu ta là giỏi nhất."“......!Được rồi."Hoắc Ngôn Trăn đi tới trước cửa nhà mình, giơ tay ấn chuông cửa.Một người phụ nữ trung niên đeo tạp dề sau khi mở cửa, lặng lẽ nháy mắt với anh, sau đó quay đầu nói với người trên ghế salon: "Lão gia, là thiếu gia đã trở lại! "Hoắc Ngôn Trăn đi vào, nhìn ông lão trên sô pha hơi dừng một chút: "Ông nội, đã là thời gian nào sao ông còn không ngủ trưa?"Hoắc Chính Tung như chưa nghe thấy, không nói một lời nhìn chằm chằm vào ly nước trên bàn trà, vẻ mặt viết không vui.Hoắc Ngôn Trăn khẽ thở dài.Cái này cũng không biết là lại nháo muốn cái gì đây.Anh bất đắc dĩ lắc đầu, đang chuẩn bị lên lầu.Hoắc Chính Tung lạnh lùng liếc hắn một cái: "Có vài người, là lão đại việc nhỏ đều phải chạy ba lần, nhưng ngay cả một người bạn gái cũng chưa từng nói qua, nói ra tôi cũng thay anh ta thấy xấu hổ!"Hoắc Ngôn Trăn lên lầu bước chân dừng lại."Mỗi lần đều lấy lý do mạt thế để tránh đi, những tang thi kia có thể lôi kéo không cho ngươi yêu đương, hay là cướp lão bà của ngươi hay như thế nào?"Âm dương quái khí, là phong cách quen thuộc của Hoắc lão gia tử khi nói chuyện với ông."Ta cũng không yêu cầu ngươi kết hôn sinh con, tốt xấu gì cũng ph.át tình giống như một người bình thường mà!"Hoắc Ngôn Trăn nói qua loa: "Được được được, con biết rồi."Anh đã sớm quen với cách nói chuyện của Hoắc Chính Tung, nhưng Trần Hạ đi theo phía sau anh lại nghe vô cùng xấu hổ.Sau khi lên thư phòng trên lầu, Hoắc Ngôn Trăn đi tới đi lui trước cửa sổ một hồi, sau đó nói với Trần Hạ: "Gần đây Tống Dương hẳn là bận rộn, chuyện Lan Thành tôi tự mình đi đi, chuyện không nên chậm trễ, tôi thu dọn một chút ngày mai sẽ đi."Trần Hạ sửng sốt: "Nhưng gần đây Tống Dương không có việc gì, hôm qua còn oán giận anh ấy quá nhàn rỗi."Hoắc Ngôn Trăn lạnh lùng liếc anh một cái: "Có phải cậu cũng rất nhàn rỗi, một tòa nhà cao tầng đang xây dựng ở phía tây thành phố đang thiếu nhân lực, cậu có muốn đi công trường hỗ trợ không?"Trần Hạ câm miệng lại.Hoắc Ngôn Trăn trở về phòng thu dọn hành lý.Vì tình cảm đại sự của anh, Hoắc Chính Tung năm lần bảy lượt cứ cách năm phải nổi giận một lần.
Mắt thấy hôm nay ông tức giận lại dâng lên, anh phải nhanh chóng đi ra ngoài hai ngày tránh đầu sóng ngọn gió.Buổi tối lúc anh xuống lầu ăn cơm, nhìn thấy Thẩm Lê Xuyên đang ngồi trên ghế nhà anh thờ ơ ăn mì tương chiên.Hoắc Ngôn Trăn đi tới bên cạnh anh ngồi xuống: "Tới làm gì vậy?"Thẩm Lê Xuyên dài dòng, hàm hồ không rõ nói: "Còn có thể làm gì nữa? Giáo sư Hoắc mấy ngày không đến phòng thí nghiệm, tôi mang báo cáo tới cho ông ấy xem."Sau khi đi tới căn cứ Bắc Thành, Thẩm Lê Xuyên thân là dị năng hệ mộc kiệt xuất liền mượn mối quan hệ này của Hoắc Ngôn Trăn trở thành môn hạ của giáo sư y khoa Hoắc Chính Tung.Bởi vì kiếp trước anh làm bác sĩ mười năm trong mạt thế, học đủ kiến thức liên quan đến y học, rất nhanh đã nổi bật trong đám sinh viên của giáo sư Hoắc, trở thành môn sinh đắc ý kiêu ngạo nhất của ông."Bất quá giáo sư nói tâm tình của ông không tốt, hôm khác lại tới, sau đó để cho tôi ở lại chỗ này ăn cơm tối rồi mới đi."Hoắc Ngôn Trăn dừng một chút: "Ông nội tôi nói lời khách khí mà thôi, cậu thật sự lưu lại ăn cơm."Thẩm Lê Xuyên không chút xấu hổ: "Có cơm vì sao không ăn, còn có kẻ chê cơm không đủ ngon sao?"Hoắc Ngôn Trăn: ...Mì là bảo mẫu dì Lý trong nhà làm, Hoắc Ngôn Trăn cũng ăn một chén liền vội vàng ra ngoài nghị sự.Chuyện Lan thành bên kia nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ.
Hoắc Ngôn Trăn mấy năm nay dưới sự giúp đỡ của Hoắc gia ở Bắc thành thế lực trong căn cứ mở rộng càng lúc càng lớn, lần này anh tự mình đi, đối phương cho dù là ngại thế lực của anh cũng không dám nuốt nhóm vật tư kia.Trước khi đi qua, hắn phải tìm thủ hạ làm kế hoạch đại khái.Sau khi Hoắc Ngôn Trăn rời đi, Thẩm Lê Xuyên cũng không tiện ở lại lâu, trước khi rời đi, anh dặn dò Dì Lý: "Mấy ngày nay tâm tình của anh Trăn không tốt lắm, dì nấu cho anh ấy thêm chút đồ ăn ngon, tâm trạng có thể tốt lên."Dì Lý nghi hoặc nói: "Đang yên đang lành sao lại như vậy, là chuyện bên ngoài làm không vừa lòng sao?"Thẩm Lê Xuyên khẽ thở dài, lắc đầu không nói.Chỉ còn vài ngày nữa là "ngày giỗ" của Nguyễn Ngải.Đã gần năm năm trôi qua kể từ khi cô ấy rời bỏ bọn họ.......Nguyễn Ngải ở nhà một thời gian dài, sẽ thỉnh thoảng xuống núi đi dạo một vòng trên trấn, thuận tiện tìm chút vật tư trở về.Cô hiện tại đã là tinh thần hệ dị năng giả thất giai, ra ngoài hoàn toàn không cần lo lắng vấn đề an toàn, nhưng những tang thi vẫn kiên trì an bài cho cô tang thi mắt xanh ở bên người.Lan Thành trong năm năm mạt thế đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, nơi trú ẩn bị con người khoanh tròn xây dựng càng ngày càng phồn hoa, những phòng ốc bị bỏ rơi chung quanh thì trở nên hoang tàn.Nguyễn Ngải cùng tang thi mắt xanh đi trên con đường cỏ dại mọc um tùm một hồi, liền đi tới trước một tòa nhà kho bị bỏ hoang đã lâu.Kinh nghiệm nói với cô rằng các nhà kho lưu trữ các mặt hàng như vậy thường có thu hoạch bất ngờ.Nhưng mà khi cô chuẩn bị đi vào, bên trong bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân dày đặc.Nguyễn Ngải vội vàng lôi kéo tang thi mắt xanh trốn sau một chiếc xe bỏ hoang.Cô hơi thò đầu ra, liền nhìn thấy trong kho hàng đi ra hai nhóm người, đang giương cung bạt kiếm.Nguyễn Ngải mấy năm nay rời xa con người, đụng phải loại tình huống này vốn là muốn lặng lẽ chuồn đi, nhưng mà khi cô thấy rõ mặt người cầm đầu kia, cả người bỗng nhiên cứng đờ tại chỗ."Hoắc thiếu gia, đây là địa bàn Lan Thành của chúng tôi, anh muốn lấy đi lô hàng này từ trong tay chúng tôi, đó không phải là cướp đồ trắng trợn sao?"Hoắc Ngôn