Buổi chiều, Hoắc Ngôn Trăn lưu lại mấy dị năng giả trông coi xe và vật tư của bọn họ trong tòa nhà văn phòng, sau đó phái những người khác đi xung quanh tiêu diệt cá bốn chân, còn đặc biệt dặn dò gặp phải tang thi không được giết, trực tiếp đuổi đi là tốt rồi.Sau đó, anh và Nguyễn Ngải đi về phía đông nam tìm tang thi còn sống sót.Dọc theo đường đi, cá bốn chân tùy ý có thể thấy được, nhưng đều ở trong trạng thái phân tán, sức chiến đấu của những con cá bốn chân không biết hợp tác vây công này cũng không cao, một mình Hoắc Ngôn Trăn đủ để dễ dàng ứng phó, cho nên anh bình thường để Nguyễn Ngải ở phía sau chờ, sau đó một mình xông về phía trước.Cứu được nhiều tang thi hơn, Hoắc Ngôn Trăn khi đối mặt với chúng nó liền không còn tâm lý bài xích nặng nề như trước nữa, đương nhiên, dưới tình huống chúng nó chảy ròng ròng nước miếng ào ào với Hoắc Ngôn Trăn.:))))Nguyễn Ngải hoàn toàn trở thành nhân vật đánh nước tương, cô nhịn không được nói với Hoắc Ngôn Trăn: "Anh và em đi cùng đi.
"“Không cần, em ở phía sau giám sát anh liền tốt rồi."Hoắc Ngôn Trăn nói như vậy, còn đang mò mẫm trong túi một hồi, lấy ra một nắm kẹo sữa đưa cho cô: "Cảm thấy nhàm chán liền ăn cái này.”Nguyễn Ngải: "...!Được rồi.”Thời gian một buổi chiều cứ như vậy trôi qua, sắc trời chậm rãi tối sầm lại, bởi vì buổi tối nguy cơ hành động sẽ tăng lên, cho nên Hoắc Ngôn Trăn và Nguyễn Ngải định trở lại văn phòng nghỉ ngơi.Ánh trăng như nước, vạn vật đều tịch mịch, Hoắc Ngôn Trăn đi trên con đường nhỏ hoang vắng không người, sóng vai cùng Nguyễn Ngải.Anh làm bộ lơ đãng chạm nhẹ vào cánh tay và bả vai cô, sau đó khi thời cơ thích hợp, nắm lấy bàn tay mềm mại của cô trong lòng bàn tay, thắt chặt từng chút một.Nguyễn Ngải theo bản năng ngẩng đầu, lại nhìn thấy gương mặt nghiêng mặt lạnh lùng cứng rắn cùng vành tai phiếm hồng của anh.Ánh mắt cô lưu chuyển một lát, nhẹ nhàng nắm lấy tay anh.Đôi môi mỏng của Hoắc Ngôn Trăn mím thành một đường, trên mặt bất động thanh sắc, trên thực tế trong đầu đã nổ tung vô số pháo hoa rực rỡ.Anh cảm thấy mình giống như trở về thời sinh viên, cùng cô gái yêu dấu đi trên đường băng sân thể dục, đón gió đêm mát mẻ tản bộ, tinh tế đếm nhịp tim mình.Giờ phút này anh giống như đem hết thảy tốt đẹp đều tụ tập bên người, thu lại trong lòng bàn tay, thật cẩn thận nắm chặt, lực đạo nhẹ nhàng lo lắng cô chuồn đi, lại sợ hãi sẽ đem cô nắm chặt đau đớn.Con đường nhỏ tối tăm không biết từ lúc nào trở nên vô cùng ngắn ngủi, không đi được hai bước đã đến cuối cùng, Hoắc Ngôn Trăn nhìn thấy đám dị năng giả tụ tập bên ngoài tòa nhà văn phòng, trong lòng tiếc nuối thở dài, buông tay Nguyễn Ngải ra.Sắc trời đã tối, dị năng giả mệt mỏi một ngày chuẩn bị đi ngủ.Họ dựng lên một số ván gỗ ướt và bàn trong tòa nhà văn phòng, đặt túi ngủ và nằm xuống, không chỉ mùi mốc không thể kéo dài, mà còn luôn luôn có tất cả các loại bọ nhỏ bò qua lại, ngủ cũng không thoải mái.Thế nhưng xuất hành bên ngoài điều kiện có hạn, chỉ có thể tạm chấp nhận.Hoắc Ngôn Trăn không đành lòng để Nguyễn Ngải chịu tội này, cho nên đặt ghế lái bằng phẳng, để cho cô ngủ trong xe.Bởi vì trong đội đều là những người đàn ông lớn, không có chăn mềm mại, Hoắc Ngôn Trăn liền đem một chiếc áo khoác vải mềm mại duy nhất của mình đắp cho cô.Trăng sáng trống rỗng, cánh tay Hoắc Ngôn Trăn chống lên mép cửa sổ xe, nhìn Nguyễn Ngải nửa nằm bên trong: "Buổi tối có thể hơi lạnh, quần áo nhất định phải đắp lại, có chuyện gì gọi anh, nửa đêm anh không ngủ, ngồi ở trong xe phía sau em.”Nguyễn Ngải gật đầu: "Được.”Hoắc Ngôn Trăn trầm mặc một lát, ánh mắt tinh tế phác họa mặt mày cô, thanh âm trầm hoãn trầm ổn: "Em có gì muốn nói không? "Nguyễn Ngải chớp chớp mắt: "Anh trai ngủ ngon.”Ánh mắt Hoắc Ngôn Trăn dừng lại: "Sau này có thể không gọi anh trai được không.”Nguyễn Ngải nghiêng đầu: "Tại sao.”Hoắc Ngôn Trăn không nói gì, anh đưa tay giữ chặt ót cô, khom lưng tiến sát vào cửa sổ xe, sau đó hôn một nụ ve sầu một chút nước ở góc môi Nguyễn Ngải, một chạm liền phân ra.Giọng nói của anh nhẹ nhàng: "Bởi vì một số điều anh trai không thể làm, nhưng anh có thể."Hô hấp của Nguyễn Ngải hơi chậm lại, nhìn anh không chớp mắt.Hoắc Ngôn Trăn nhẹ giọng nói: "Chúc ngủ ngon.”Nguyễn Ngải nhìn bóng lưng anh thản nhiên rời đi, ôm áo khoác trong ngực xuất thần nỉ non nói: "Chúc ngủ ngon..."Một lát sau, Hoắc Ngôn Trăn trở lại trên xe của mình thay đổi thần thái vừa rồi lạnh nhạt tự nhiên, vô lực sụp xuống bả vai.Anh một tay che mắt, nhớ lại chút xúc cảm mềm mại lưu lại bên môi, nỉ non nói: "Muốn chết..."Ánh trăng như nước, trút xuống mặt đất hơi nước mờ ảo, chậm rãi lay động đến bình minh.Nguyễn Ngải ban đêm ngủ coi như an ổn, lúc tỉnh lại cả người thần thanh khí sảng, nhưng mà khi cô cố gắng ngồi dậy, cảm giác châm cứu trên đùi truyền tới khiến cô nhịn không được phát ra một tiếng khẽ hô.Tối hôm qua tư thế ngủ không đúng, chân trái của cô bị đè tê dại.Hoắc Ngôn Trăn vừa vặn tới gọi cô rời giường, thấy thế liền mở cửa xe hỏi: "Làm sao vậy?”Nguyễn Ngải lắc đầu, thật cẩn thận động chân một chút, kết quả vẫn rất khó chịu.Hoắc Ngôn Trăn vừa nhìn liền biết chuyện gì xảy ra: "Chân bị đè tê đi, nào, anh xoa cho em một chút.”Nguyễn Ngải còn chưa nói gì, Hoắc Ngôn Trăn liền đỡ lấy eo cô xoay một hướng, để chân cô buông xuống bên cửa xe.Hoắc Ngôn Trăn ngồi xổm xuống bên chân cô, ngón tay thon dài bắt đầu từ mắt cá chân cô, một đường hướng lên trên đầu gối, từng chút từng chút khẽ xoa xoa.Nguyễn Ngải cúi đầu chăm chú nhìn anh.Hoắc Ngôn Trăn tay chân mạnh mẽ, lực đạo vừa phải, rất nhanh đã giảm bớt sự khó chịu trên đùi cô, nhưng Nguyễn Ngải vẫn không lên tiếng, thủ hạ của anh liền không dừng lại.Đại khái năm phút sau, bắp chân Nguyễn Ngải đều bị xoa đến có chút phiếm hồng, Hoắc Ngôn Trăn mới thu tay lại, cầm giày bên cạnh cho cô mặc vào, sau đó cẩn thận buộc dây giày.Làm xong những thứ này, hắn bất đắc dĩ cười nói: "Ai, em thật đúng là tổ tông của anh.”Nguyễn Ngải nháy mắt với anh.Lúc mặc quần áo xong xuống xe, Hoắc Ngôn Trăn đưa sữa và bánh quy đã nóng cho cô, sau đó trải áo khoác của mình lên thềm đá bên cạnh, để cô ngồi xuống ăn Nguyễn Ngải cắn hai miếng bánh quy của mình, nhìn về phía miếng trong tay Hoắc Ngôn Trăn: "Em muốn ăn thử.”Hoắc Ngôn Trăn dừng lại: "Có gì khác nhau sao?”Anh nhìn vào bao bì của hai bánh quy, và hiểu: "Anh thích hương vị vừng của anh? Vậy anh sẽ đổi nó với em.”Nói xong anh tiếp nhận bánh quy Nguyễn Ngải cắn qua, nhìn hàm răng phía trên xuất thần một lát, thần thái tự nhiên đưa đến bên miệng cắn một cái.“Ngon hơn nhiều so với miếng của anh.”Nguyễn Ngải ngồi