Trương Trì lại nằm mơ.
Đứa bé Trương Trì lại mon men tới cây tang hái trộm, trong tay nắm một cành cây sai trĩu quả. Dưới tán cây, đứa trẻ cùng đi với anh lom lom nhìn lên, nửa thích thú, nửa lo lắng. Trương Trì thì cười đến là vui vẻ, thỉnh thoảng lại ném xuống vài quả dâu, cả ngón tay lẫn khóe miệng đều vương chất lỏng màu hồng tím.
Đột nhiên dưới tán cây trở nên hỗn loạn, lũ trẻ Lân thôn phát hiện ra hành vi “ăn cắp” của bọn Trương Trì, quyết lao tới bảo vệ “báu vật quốc gia”. Anh có chút nóng nảy, thiết nghĩ với lực lượng hiện tại đánh sẽ không thắng nổi, do vậy liền mau chóng nhảy xuống chạy trốn. Anh ba chân bốn cẳng lao xuống từ cành cây, thế nhưng Trương Trì lại trượt chân một phát.
Trời đất quay cuồng!
Bầu trời vốn trong veo nay trở nên dị dạng, hai bên tai ù ù khi nước trào vào, Trương Trì hiểu rõ hơn ai hết tình cảnh hiện tại của bản thân, anh đã hoảng loạn tới cực điểm.
Hầu như đứa trẻ nào trong làng cũng đều không biết bơi, thấy Trương Trì bị rơi xuống nước, tất cả những gì chúng có thể làm là đứng bên bờ hô to chờ người lớn tới giúp, lại chẳng thể lao xuống cứu Trương Trì. Đứa nào thông minh sẽ chạy đi gọi người lớn trong làng, còn đứa nào yếu đuối nhát gan thì chỉ biết khóc rống lên, bỗng nhiên, Trương Trì nhìn thấy đứa bạn tốt của mình quỳ sụp xuống trước pho tượng bên cây tang.
“Tang Thụ Nương Nương, Tang Thụ Nương Nương, cầu ngài hãy mau cứu Trương Trì! Chỉ cần ngài cứu Trương Trì, nó mỗi ngày cũng sẽ tới đây phục vụ người! À không, nó sẽ cưới luôn người về nhà!”
Đây là cái kiểu cầu nguyện gì vậy? Anh còn đang trong tình thế nguy hiểm cũng muốn thổ huyết.
Ý thức của Trương Trì ngày càng mơ hồ, tay chân như kiệt sức, cơ thể anh chìm dần xuống. Mình sẽ không chết chứ? Anh nghĩ, bỗng nhiên có thứ gì đó luồn qua hai cánh tay, như xuyên qua thân thể anh, Trương Trì không tự chủ duỗi người thẳng đuột. Cả chân và tay bỗng như được ai đó kéo lên, sau một đợt giằng co, thân thể Trương Trì cuối cùng cũng nổi lên mặt nước, trôi dạt vào bờ.
“…” Có ai đó ghé vào tai anh nói điều gì đó, vậy nhưng quá nhỏ nên Trương Trì nghe không rõ. Anh muốn quay đầu lại nhìn, nhưng mắt vẫn còn đầy nước nên mọi thứ đều mông lung chẳng rõ.
Rốt cuộc là thứ gì?
Bỗng nhiên tiếng chuông đồng hồ báo thức vang lên, Trương Trì sửng sốt tỉnh lại, vài giây sau mới ý thức được đây chỉ là một giấc mơ. Nói là nằm mơ, thế nhưng đúng hơn là chuyện ngày bé anh đã từng trải qua, chỉ là lúc đó những lời nguyện cầu của bạn anh, anh không hề hay biết, sau này mới nghe kể lại.
Cũng chẳng hay thế nào mà Trương Trì không biết bơi lại có thể vùng vẫy mà ngoi lên bờ. Nhiều người nói tìm thấy anh dạt bên bờ cỏ nơi hạ nguồn, ai ai cũng bảo mạng Trương Trì lớn, âu cũng là nhờ phúc của Tang Thụ Nương Nương.
“Tang