Hồ Bất Quy trên lưng ưng một đường xuyên qua khu vực ngoại môn mà thẳng tiến đến nhiệm vụ đường sâu trong nội môn.Nội môn đệ tử tất cả đều là cường giả tạo hóa cảnh thậm chí một số ít đã mang thực lực ngang ngửa vài vị trưởng lão thứ hạng thấp, bình thường đối việc tu luyện luôn coi hàng đầu nên ban ngày hay ban đêm hầu như không thể thấy bóng dáng vị đệ tử nào.Cứ như thế Hồ Bất Quy không gây ra chú ý mà đặt chân đến trước đại môn nhiệm vụ đường.Cùng nhiệm vụ đường Vũ gia so tới quả thật chênh lệch một trời một vực, hai bên là vô số ngọn giáo đỏ rực dựng đứng hướng thẳng lên trời, khí thế hùng hồn thấu trời xanh.Nhìn theo con đường tưởng chừng như liên miên bất tận thì phía cuối chính là một tòa nhà như ẩn như hiện dưới lớp sương mù mờ ảo.Không gian yên lắng, lặng như tờ, chỉ còn nghe thấy tiếng gió thổi vi vu mà hiu quạnh.Chợt Hồ Bất Quy lạnh nhạt đi thẳng, chẳng mấy chốc đã tiến vào bên trong nhiệm vụ đường, rất nhanh hắn cất tiếng:"Đệ tử Hồ Bất Quy đến giao nhiệm vụ."Đối diện là sâu bên trong nhiệm vụ đường chợt bắn ra một mai lệnh bài, vừa đủ lực rơi vào lòng bàn tay của Hồ Bất Quy.Không nói không rằng hắn lôi từ trong nhẫn trữ vật ra một khỏa linh châu không ngừng tỏa quang mang, quanh thân lưu động một dòng điện chớp nhoáng.Đây là vật phẩm nhiệm vụ yêu cầu đem về, bán bảo khí bất động minh châu từng là trấn bảo của tiểu gia tộc Dương gia giáp biên giới Vô Minh đế quốc nắm giữ.Hiển nhiên hắn và hai vị hắc y nhân cùng nhận nhiệm vụ đem Dương gia tuyệt diệt hòng cướp được đồ vật, chỉ là xảy ra sơ sót mà để cho Dương gia đại tiểu thư mang theo minh châu trốn sang Vô Minh đế quốc.Cuối cùng tìm ra Dương gia đại tiểu thư thì chỉ còn bộ thi thể mà đồ vật không thấy đâu.Bất quá truy lùng một tuần vẫn là ra manh mối tại Thanh Lan thành gần Ma Vụ sơn mạch, Diệp gia. Chính Diệp gia nhị công tử sau khi cùng thủ hạ đoạt sắc Dương đại tiểu thư thì nhẫn tâm giết nàng, thậm chí đem cướp sạch toàn bộ đồ trên người không chừa lại thứ gì.Đương kết cục cũng chỉ có một, Diệp gia kéo theo cả Thương Lan thành đi vào quá khứ, toàn bộ không ai sống sót khỏi trận thảm sát.Ngay lập tức Hồ Bất Quy hướng minh châu tới gần mai lệnh bài, chỉ thấy mai lệnh bài tỏa một cỗ hấp lực đem đồ vật dung nhập vào bên trong mình, công dụng có nhẽ tương tự như nhẫn trữ vật bất quá đẳng cấp cao hơn.Mai lệnh bài nhanh chóng rời khỏi tay của Hồ Bất Quy mà quay trở lại chỗ sâu của nhiệm vụ đường.Ngưng lại trong nháy mắt, từ bóng tối cất ra giọng nói:"Nhiệm vụ đăng cấp tam tinh hoàn thành, phần thưởng ngươi tự đi lĩnh tại chỗ cũ."Hồ Bất Quy hơi cúi người mà tỏ ra cung kính:"Đệ tử đã rõ."Li khai nhiệm vụ đường, Hồ Bất Quy không đi lĩnh thưởng ngay mà hắn trực tiếp trở về đại viện của mình, thân pháp mau lẹ thoáng cái đã tới nơi.Tòa đại viện này tráng lệ vô cùng, so với chỗ ở các quý tộc vương phủ không hề kém hơn là bao, thậm trí so về độ linh khí nồng đậm cũng tốt hơn gấp mấy chục lần.Đi xuyên qua một đoạn đường lát cẩm thạch sáng chói sẽ xuất hiện một vách núi, phía trước là hố sâu vạn trượng nhìn không thấy đáy.Hồ Bất Quy nhắm mắt làm ngơ trực tiếp đi thẳng, thế mà vừa bước hai chân ra khỏi mỏm đá thì khung cảnh liên tục vặn vẹo biến đổi, thẳng cho đến khi đình hình được thì đã xuất hiện trong một hang động lớn, khắp bốn phía đều trang bị Linh cầu sáng rọi khắp ngõ ngách.Hiển nhiên đại viện tráng lệ bên ngoài kia chỉ là thứ để che mắt, chỗ của hắn chân chính là tại đây sau vô vàn cấm chú trận pháp phong tỏa, ngoài Hồ Bất Quy ra tuyệt nhiên không ai vào được.Hồ Bất Quy thở nhẹ ra một hơi, ngay sau đó hắn bắt đầu tháo bỏ lớp khăn trắng quấn kín cơ thể, từng lớp vải mỏng cứ như thế rơi xuống trên nền đá.Thoáng cái toàn bộ khăn trắng đã bị tháo dỡ hoàn toàn, hình dáng của Hồ Bất Quy biến đổi nghiêng trời lệch đất.Từ một đại nam nhân to lớn, lưng hùm vai gấu hóa thành một vị nữ tử dáng dấp thanh mảnh mang nhan sắc tuyệt diễm vô cùng.Nàng sở hữu làn da