Hắc Cổ đại lục, ngoài võ kĩ công pháp có thể đề thăng sức mạnh của người sử dụng thì chí bảo cũng có thể làm được điều tương tự, thậm chí dễ dàng hơn rất nhiều.Tỉ như ngươi cầm một thanh kiếm rách nát nhưng sở hữu môn kiếm pháp đẳng cấp không thấp, một kích mạnh nhất cũng chỉ trong giới hạn gấp đôi bình thường mà thôi. Nhưng tương tự nếu ngươi cầm một thanh kiếm chí bảo và chỉ cần sở hữu một môn kiếm pháp cơ sở thì uy lực bộc phát có thể lên tới gấp ba gấp bốn.Vũ Thế Kiệt mặc dù rất tự tin về khoản tu vi lẫn thành tựu về võ học bên trên, nhưng vũ khí của hắn chỉ có một bả kiếm loại thường, mặc dù uy lực phát ra vẫn trong tầm kiểm soát nhưng đảm bảo kiếm sẽ không chịu đựng được uy lực mà tự động phá diệt.Mặc dù kiếm hỏng có thể dùng quyền pháp, chưởng pháp thay thế nhưng đối với quan giám khảo lại đánh mất đi phần nào hình tượng trong mắt.Nghĩ nghĩ một hồi, Vũ Thế Kiệt vẫn là nâng lên kiếm mà tung ra sát chiêu.Kích sát kiếm pháp.Ánh kiếm vừa hiện, trong tích tắc lóe lên ba lần rồi biến mất để lại một vùng không khí bị đứt đoạn, trong thời gian ngắn khó hồi phục.Vũ Thế Kiệt liên tục tung ra sát chiêu, bả kiếm trong tay chẳng biết từ bao giờ đã bị rạn nứt khắp lưng lưỡi kiếm, tùy ý vung vẩy nhẹ cũng có thể khiến cho kết cấu rời rạc đi đến tan vỡ."Chịu được tối đa ba lần sát chiêu."Hắn hơi híp lại tròng mắt, trong đầu không ngừng xuất hiện ý niệm cọ xát trao đổi.Nếu có thể thay thế bằng một thanh tinh cương kiếm thì tốt hơn nhiều, bất quá trong người Vũ Thế Kiệt lại không có đủ kim tệ hay cống hiến điểm để đổi lấy.Con đường duy nhất kiếm được lúc này chỉ có thể săn yếu thú, thu thập linh dược tại ma vụ sơn mạch mà thôi.Ma vụ sơn mạch nằm cách Hoắc Vũ thành một dặm về phía bắc, quy mô rộng lớn trải dài khắp ba dãy núi, bốn sông dài. Hai năm đổ về trước Vũ Thế Kiệt cũng đã đi vào không chỉ một lần, bất quá mục đích lại khác nhau một trời một vực.Dù sao yêu thú mạnh nhất tại ma vụ sơn mạch cũng chỉ đạt đến tam đại trụ cột chi đỉnh mà thôi, hoàn toàn không phải đối thủ của hắn lúc trước chứ đừng nói bây giờ đã là thiên nguyên cảnh.Kiếm lấy một bả kiếm cũ kĩ, Vũ Thế Kiệt dứt khoát ly khai Hoắc Vũ thành, một đường thẳng tiến hướng tới ma vụ sơn mạch.Ma vụ sơn mạch hầu như mọi lúc đều được bao quanh bởi rất nhiều khói trắng mờ ảo, thậm chí trời mưa lớn cũng không thể dập đi toàn bộ đám khói này được.Vòng ngoài sơn mạch chỉ tồn tại yêu thú hóa phàm trung kì, càng vào sâu thêm thì yêu thú sẽ đề thăng vô số cấp bậc, nếu không may gặp phải một đầu yêu thú lợi hãi có lẽ cùng cấp là võ giả không có cửa thắng, cho đến loại hóa thiên, hóa địa thì có lẽ chỉ tồn tại trong chỗ sâu nhất của nơi này.Bất quá Vũ Thế Kiệt đi đến không phải khám phá, hắn muốn kiếm thi thể yêu thú cùng linh dược quý hiếm, vạn bất đắc dĩ cũng không muốn phí sức đối đầu với yêu thú mạnh làm gì.Trên đường vắng vẻ cùng cây cối rậm rạp, Vũ Thế Kiệt hành tẩu một mình, chân bước như bay thoáng cái đã cách xa chục mét.Hai bên không ngừng truyền tới tiếng yêu thú rống, thậm trí thi thoảng còn nghe thấy thanh âm dị biến gần đây, nếu không phải bản thân vốn là một võ giả tu vi cường hãn thì thực sự Vũ Thế Kiệt không muốn tại trong chỗ hoang vu này quá lâu.Vận dụng Liệt Báo ảnh, bóng dáng nhanh thoăn thoắt lướt qua những chướng ngại vật, chẳng mấy chốc Vũ Thế Kiệt đã rời khỏi vòng ngoài của ma vụ sơn mạch, chính thức bước vào lãnh địa của yêu thú.Chỉ thấy đi chưa được bao xa thì bên trái truyền tới một tiếng rít gào chói tai, đón lấy là một đầu ác điểu với thân hình xấu xí điên cuồng lao tới mà mở ra miệng máu đỏ lòm.Thời khắc mấu chốt gặp nguy không loạn, Vũ Thế Kiệt rút ra thiết kiếm, một chỉ điểm ra trước mặt rồi nhanh chóng thu vào vỏ, theo đó thân hình chậm rãi dừng lại cước bộ.Đối điện ác điểu không kịp phản ứng bị kiếm tới nhanh như chớp đánh trúng chỗ hiểm, một kích chí mạng thân tử đạo tiêu, thân thể to lớn cứ như thế rơi ầm xuống trên mặt đất, hắc vũ bay tán loạn."Chỉ mới gặp yêu thú hóa phàm trung kì, nguyên liệu thu được không có bắt mắt."Mi mắt rung