Tạo Hóa Thần Đế

Tạo hóa hạt mầm


trước sau

Thiên Mặc kết nối thần niệm với Minh Châu trong đầu hắn. 

- Ê, Minh Châu mày biết lai lịch của Tử sát kiếm không? 

- Có, chủ nhân! 

- Hay lắm, nói ta nghe xem! 

- Tử sát kiếm là một trong những bảo kiếm thượng cổ, nó được hình thành và tôi luyện nhờ vào sát khí trong trời đất, một kiếm đã chém ra sẽ lôi kéo sát khí có trong không gian đó, ngay cả thần hồn của đối thủ cũng có thể chết trước khi thân thể bị kiếm đánh trúng. Bảo kiếm thượng cổ chỉ có mười cây, mỗi cây kiếm đều là đệ nhất vô song, sánh cùng bảo vật hỗn độn, tồn tại với trời đất, người nào có thể lấy được một trong những thanh kiếm đó đều trở thành cường giả một phương. Tử sát kiếm được xếp vào thứ hai trong danh sách mười thanh kiếm đó. 

- Vậy xếp thứ nhất là cây kiếm nào? 

- Tru tiên kiếm! 

- Đã biết rồi! Ngươi cứ tiếp tục hoàn thiện linh trí đi! 

Thiên Mặc thu hồi thần niệm, thán phục nhìn Tử sát kiếm còn nằm trong hộp ngọc đó. Hắn không ngờ cây kiếm này lại có lai lịch lớn như vậy, không biết sư phụ Bất bại của hắn làm thế nào mà lại kiếm được mấy bảo vật nghịch thiên như vậy nữa. 

- Thế nào?! Minh Châu có biết lai lịch của cây kiếm này không? - Bạch Vũ hóng hớt một bên nãy giờ, thấy Thiên Mặc thu hồi thần niệm thì nhanh nhảu hỏi hắn. 

- Ủa! Nói như vậy có nghĩa là lúc trước mày cũng không chắc là Minh Châu có thể biết lai lịch cây kiếm này sao? 

- Phải! Nó cũng chỉ là một bảo vật hỗ trợ tu luyện nghịch thiên thôi, khi thông linh thì cũng có thể có nhiều thứ hay hơn nhưng mà không phải là cái gì nó cũng biết đâu! 

" Bốp" 

- Á! 

- Cũng may là Minh Châu biết chứ nếu không thì không chỉ là một cái đấm đâu con ạ! 

- Lão đại hiếp người quá đáng nha! 

- Mày cũng được tính là con người sao? 

- Tất nhiên là không rồi, nhưng chẳng lẽ bây giờ lại nói lão đại hiếp động vật... 

- Dừng! Sao tao nghe vế sau của mày hơi kì kì nha! 

- Kì gì đâu, lão đại mau kể cho em về cây kiếm này đi! 

- Được, xì lô xì lao lung tung quốc xẻng...

Sau một lúc thì Thiên Mặc mới truyền đạt lại cho Bạch Vũ nghe về lai lịch của Tử sát, trong đó có một vài chi tiết do Thiên Mặc hắn thêm vào nhằm tạo tính hấp dẫn khiếm Bạch Vũ tin sái cổ. 

Thiên Mặc lại cầm cái hộp ngọc đựng Tử sát lên, chỉ nhìn thôi chứ không dám động vào nó, hắn biết, với tu vi luyện khí của hắn mà động vào thanh kiếm này có mà muốn chết, ngay cả thần niệm của hắn chỉ mới tiếp xúc phần không gian xung quanh thanh kiếm thì chưa tới một hơi thở đã bị sát khí từ thanh kiếm xoắn nát không còn một mảnh rồi. Hắn muốn cất nó đi, đợi sau này tu vi cao một chút lại luyện hóa sau, tốt nhất là giấu cho kín chứ để người khác biết được hắn có một bảo kiếm thượng cổ thì xương cốt cũng bị họ nuốt luôn chứ chẳng chơi. 

- Ủa! 

- Sao vậy lão đại? 

- Ta không thể cất thanh kiếm này vào nhẫn trữ vật được. 

Thiên Mặc hắn sau một lúc cố gắng dùng thần niệm di chuyển cái hộp này vào giới chỉ mà vẫn không được đành bất lực, hắn không hiểu tại sao lại như vậy nữa, chẳng phải là Song Nhi đã từng nói có thể cất đồ vật vào đó sao? Cái hộp ngọc đựng kiếm này nhỏ như vậy thì cũng đâu chiếm hết bao nhiêu diện tích đâu trong cái nhẫn đó đâu. 

- Khặc khặc khặc...

Bạch Vũ nghe thấy câu nói của Thiên Mặc xong liền té ngửa cười như phát dại, một lúc sau nó đứng dậy, nhìn đểu Thiên Mặc rồi nói: 

- Nếu lão đại có thể cất cây kiếm đó vào nhẫn trữ vật thì em xin tự nguyện hiến thân cho lão đại đêm nay luôn đó, hài vãi! 

- Tại sao? - Thiên Mặc thắc mắc nhìn Bạch Vũ. 

- Hừ, cái nhẫn của lão đại là một bảo khí không gian cấp thấp đến không thể thấp hơn mà đòi đựng một bảo kiếm thượng cổ sánh ngang với hỗn độn bảo vật sao? Nếu lão đại bỏ được thì lúc đó mới nên thắc mắc mới phải! 

- Ừ nhỉ! - Thiên Mặc độn mặt ra một lúc mới vô thức gật đầu cái rụp. 

Đúng là như Bạch Vũ nói, một cái bảo khí không gian cấp thấp thì làm sao mà đựng một bảo vật thiên địa như này chứ, nếu là bỏ được thì đó không phải hàng giả thì cũng là hàng "made in China". 

Đã không thể bỏ nó vào nhẫn thì Thiên Mặc lại để chiếc hộp xuống bàn ngọc, dù sao hắn cũng không định ra ngoài vào lúc này, đợi sau này tìm cách cũng được.

- Còn hộp ngọc cuối cùng, lão đại mở nốt đi! 

- Ừm! 

Thiên Mặc cầm chiếc hộp ngọc cuối cùng, muốn mở nó ra. 

- Sao lại không mở được?! 

Thiên Mặc nghi hoặc đưa cái hộp
ngọc lên nhìn. Ba hộp ngọc trước thì rất dễ mở nhưng đến cái cuối này lại không thể hé cái nắp ra một chút chứ đừng nói đến chuyện mở nó. Mặc dù hắn đã dồn chân khí vào cả hai tay nhưng vẫn vô ích. 

- Hay là tại lão đại chưa dùng hết sức?! - Bạch Vũ ở một bên chen miệng vào. 

- Chưa cái đầu mày mà chưa! Không mở được thì thôi vậy! 

Thiên Mặc lắc đầu, đang lúc định đặt chiếc hộp xuống thì nghe thấy tiếng của Minh Châu: 

- Chủ nhân ta biết nó! 

- Ồ!  Hay lắm, nói cho ta biết đi! 

- Trong hộp ngọc đó đang chứa một đỉnh cấp hỗn độn bảo vật, có thể nói là không một bảo vật hỗn độn nào có thể so sánh cùng nó! 

- Sao ngươi biết?! 

- Bởi vì khi một bảo vật hỗn độn đã thông linh sẽ có thể cảm ứng khí tức của nhau trong một phạm vi nhất định. 

- À! Hóa ra là vậy! Lợi hại! Lợi hại! Mà đỉnh cấp bảo vật ngươi nói là cái gì vậy?

Thiên Mặc hồi hộp hỏi Minh Châu, một bảo vật hỗn độn bình thường đã nghịch thiên rồi, bây giờ hắn lại có một đỉnh cấp bảo vật hỗn độn thì sẽ nghịch thiên tới mức nào? 

- Nó được gọi là Tạo hóa hạt mầm! 

- Là cái quái gì? 

- Nó là một thế giới do vũ trụ thật sự sinh ra! 

- Mày nói rõ đi, đéo hiểu cái quái gì cả! 

- Được, để ta nói rõ hơn cho chủ nhân. Vũ trụ sơ khai chỉ là một mảnh chân không, không có bất cứ thứ gì. Lúc đó chỉ tồn tại ba thứ! 

- Là ba thứ gì? 

- Đó là năng lượng linh khí, sức mạnh không gian, sức mạnh thời gian! Rất lâu, rất lâu sau đó, qua quá trình thai nghén của ba dạng sức mạnh trên đã hình thành nên ba ngàn lẻ một hạt mầm vũ trụ. Trải qua sự nuôi dưỡng, rèn dũa những hạt mầm đó dần dần phát triển nên các thiên vực, tức là hình thành nên ba ngàn đại thế giới, từ những thế giới đó lại hình thành nên rất nhiều tinh cầu đại lục, lại trải qua rất nhiều năm sau thì các thế giới đó mới thật sự hoàn thiện và lúc những thế giới đó hoàn chỉnh thì cũng là lúc các bảo vật thiên địa được sinh ra, tức là những bảo vật hỗn độn như ta đây hoặc các loại thần khí, chúng ta được sinh ra rất sớm nhưng không có linh trí. Trải qua hàng tỉ vạn năm tiếp theo, nhờ năng lượng linh khí mà sự sống đơn giản được hình thành, sau đó những sự sống này nhờ vào linh trí mà phát triển đến bây giờ. Tuy nhiên những giống loài lúc đó bây giờ chắc đã bị tiệt chủng hết rồi, nếu tồn tại thì cũng không còn thuần chủng nữa... 

- Khoan đã, chẳng phải là mày nói có ba ngàn lẻ một hạt mầm sao? Tại sao chỉ có ba ngàn đại thế giới được hình thành? 

- Tại vì hạt mầm thứ ba ngàn lẻ một, tức là hạt mầm được sinh ra cuối cùng đã không phát triển thực sự, hay nói đúng hơn là nó không thể phát triển được! 

- Tại sao? 

- Vì nó được sinh ra cuối cùng, một số quy tắc thiên địa bị thiếu, mà một thế giới hoàn thiện cần có đầy đủ quy tắc, nên hạt mầm đó đã lưu lạc khắp nơi trong vũ trụ hư không, muốn tìm đầy đủ phép tắc để hoàn thiện chính mình. 

- Nói như vậy tức là nó cũng có linh trí rồi sao? 

- Không hẳn vậy, đó chỉ là một loại linh trí bản năng thôi! Nhưng nếu cho nó thêm thời gian thì chắc chắn sẽ có ngày kì tích xuất hiện. Vì nó không được hoàn toàn xem là một thế giới cho nên được tạm coi là bảo vật nhưng nó có giá trị còn hơn cả một bảo vật thông thường cho nên gọi là một tạo hóa bảo vật, tạo hóa hạt mầm!

- Vậy ý của mày là... 

- Phải, thứ mà chủ nhân đang cầm trên tay chính là hạt mầm vũ trụ thứ ba ngàn lẻ một. 

- Ôi Thần linh ơi!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện