- Không ổn rồi!
Đại Vĩ lo lắng, đã qua gần nửa canh giờ mà tiểu tử trước mắt này cứ liên tục ra đòn không ngừng nghỉ, giống như là chân nguyên của hắn không bao giờ cạn vậy, mà trong khi đó chân nguyên của Đại Vĩ đã tiêu hao một nửa rồi, nếu tiếp tục như vậy thì e rằng kẻ phải chết là hắn. " Ầm", Đại Vĩ dùng hết sức phá hết các kiếm khí còn lại rồi lui ra sau, dồn chân nguyên vào thanh đao rồi chém ra, đó là công pháp tấn công của hắn: Toái thể đao! Đây là một sự đánh cược của Đại Vĩ vì chân nguyên của hắn trong lần xuất đao này gần như đã cạn kiệt rồi. Thiên Mặc thấy vậy cũng không điên cuồng xuất ra kiếm khí như lúc trước nữa, chân nguyên của hắn cũng đã hao mất một phần ba rồi, dù có hỗn độn thôn phệ quyết hỗ trợ nhưng mà cũng không kịp bù đắp cho hắn. Thiên Mặc rút chân nguyên để tạo một vòng bảo hộ quanh mình, lại dồn thần niệm cùng chân nguyên vào đoản kiếm thủ thế. Lần này Thiên Mặc cẩn thận như vậy là do hắn có thể cảm nhận được đao này mạnh hơn đao lúc trước nhiều.
Đao ảnh sắc bén bay đi, từng tiếng vút vút vang lên, nhìn nó bay đi chậm chậm nhưng nháy mắt đã đến trước mặt Thiên Mặc rồi. " Oành", đao ảnh va vào đoản kiếm, đoản kiếm bị hất sang một bên, tuy nhiên nó cũng bị đoản kiếm làm ảm đạm đi không ít. Đao ảnh tiếp tục chém lên vòng bảo hộ bằng chân nguyên của Thiên Mặc, " rắc rắc", vòng bảo hộ bị đao ảnh chém nứt ra rồi vỡ tan, đao ảnh nện lên người hắn.
" Rầm" Thiên Mặc lui lại chục mét, máu từ khóe miệng chảy ra một vệt dài xuống cằm. Trên ngực hắn đã bị rách hết áo, máu chảy ra làm ướt một mảng trước ngực. Nhìn có vẻ thê thảm nhưng Thiên Mặc, thậm chí là Đại Vĩ cũng biết đó chỉ là một vết thương ngoài da thôi. Thiên Mặc dùng chân nguyên cầm máu, cũng may là có hộ giáp hạ phẩm mà lúc trước Lâm gia đưa cho hắn nếu không thì thê thảm rồi, nhưng cái hộ giáp cũng bị hỏng nặng rồi.
- Có vậy mà cũng muốn đòi giết ta để đoạt bảo sao? Ha ha ha!
Thiên Mặc lau vết máu trên miệng rồi nhìn Đại Vĩ nói. Vừa rồi cản đao ảnh của Đại Vĩ cũng làm hắn hao tổn rất nhiều chân nguyên và thần niệm nhưng để đánh tiếp thì không sao, hắn biết Đại Vĩ cũng đã hao tổn rất nhiều chân nguyên trong lần vừa rồi.
- Vậy mà cũng chỉ làm tiểu tử ngươi bị thương nhẹ, thật không thể tin nổi! - Đại Vĩ lắc lắc đầu nói.
- Tiếp chiêu đi!
Thiên Mặc hét lên rồi chém ra một đường kiếm khí rất mạnh rồi hắn cũng bay hướng tới Đại Vĩ. Đại Vĩ cố dùng số chân nguyên còn lại, đao được hắn giơ lên cản lại kiếm khí, tuy nhiên kiếm khí đã làm hắn lui lại vài bước. " Uỳnh", dù thần niệm của Đại Vĩ có thể cảm nhận được Thiên Mặc nhưng cũng không thể thoát khỏi một cước của hắn. Đại Vĩ bị đá bay xuống đất, nằm đó không thể gượng dậy, Thiên Mặc hạ xuống bên cạnh Đại Vĩ, lúc này hắn mới nhớ tới Bạch Vũ và Tam Sâm. Lúc hắn dùng thần niệm quét ra thì chỉ thấy mỗi Bạch Vũ mà không thấy Tam Sâm đâu cả. Hắn truyền âm cho Bạch Vũ rồi quay lại nói với Đại Vĩ:
- Ngươi còn có thể giết ta sao? Đứng dậy và nói chuyện như một thằng bê đê đi!
- Ngươi rốt cuộc là ai? Một kẻ như ngươi không thể nào vô danh được!
Sau khi ho ra một búng máu, Đại Vĩ mới có thể hỏi Thiên Mặc.
- Ta đã nói rồi, tên ta là Thiên Mặc. Ngươi yên tâm, ta không giết ngươi đâu, tuy nhiên động tới ta thì không yên ổn được.
- Ngươi nói thật sao?
- Ngươi nghĩ ta đang đùa sao?
Nói xong, Thiên Mặc đi thu tất cả nhẫn trữ vật của ba người! Rồi rút đoản kiếm ra, " roẹt"- một dòng kiếm khí bay ra," á" cánh tay phải của Nhược Lam và Đại Vĩ bị hắn chém xuống.
- Muốn diệt ta vậy cũng phải để lại cánh tay của các ngươi đ!
Nói đoạn, Thiên Mặc phóng chân hỏa ra đốt ba cánh tay, trong đó có một cánh tay của Đại Hổ lúc trước đã bị Thiên Mặc chém rời. Người tu luyện có thể nối lại cánh tay dễ dàng, chỉ là sẽ bị mất nhiều sức, chân nguyên, kể cả lực lượng của cánh tay đó cũng bị giảm đi rất nhiều.
Xong xuôi, hắn lại đi tới chỗ Bạch Vũ, như nhớ ra điều gì đó, đi được một đoạn hắn quay lại nói với Đại Vĩ:
- Ta quên, lúc trước tên ta là Lâm Mặc, nhưng bây giờ thì ta tên là Thiên Mặc.
- Khoan đã...! Đa tạ đã tha mạng! - Đại Vĩ nói, tay trái của hắn đang dùng chân nguyên cầm máu.
- Ta không muốn giết các ngươi!
Nói xong hắn lại tiếp tục đi. Lúc đến bên cạnh Bạch Vũ, nó hỏi Thiên Mặc:
- Lão đại không giết chúng sao?
- Ta không muốn, dù sao ba người đó khi tấn công ta cũng không thực sự muốn giết ta, kẻ ta muốn giết là tên Tam Sâm kia! Mà hắn đâu rồi?
- Bị em ăn rồi!
- Sao? Bị ngươi ăn rồi?!
Những lời của Bạch Vũ cũng lọt vào tai đám người Đại Vĩ, một cơn lạnh buốt từ sống lưng tỏa ra toàn thân họ.
- Sao vậy lão đại?
- Không có gì! Ăn thì ăn thì ăn thôi, bình thường! Đi thôi, chỗ này không thích hợp để ở lâu!
Cả hai cùng nhanh chóng đi ra khỏi nơi này, sau khi cả hai đi rồi, Nhược Lam mới gượng dậy nói với Đại Vĩ:
- Đại Ca, Lâm Mặc có phải là...
- Phải! Hắn là nhị thiếu gia của Lâm gia, cháu ruột của Lâm Đại Gia chủ Lâm gia!
- Nhưng chẳng phải là có tin đồn nói hắn mang tư chất tam hạ đẳng sao? Lại còn như có vấn đề về đầu óc nữa, tại sao bây giờ lại bá đạo như vậy!
- Ta cũng không biết, nhưng có lẽ đó là chiêu trò của Lâm gia nhằm che giấu thiên tài như hắn! Mà tốt nhất là chúng ta nên lánh mặt một thời gian, kẻo bị Lâm gia truy sát, động tới người Lâm gia là không yên ổn đâu!
- Được...!
~~~
- Lão đại! Kia có một con xích nha yêu thử kìa!
- Kệ nó đi, mày muốn ăn nó à?
- Tất nhiên là không rồi, một thần thú như em mà phải đi ăn một con chuột sao? À, cho lão đại cái này nè!
Bạch Vũ dùng chân mò mò vào đám lông dày dưới cổ của mình một lúc rồi đưa ra một viên ngọc màu Bạc, từ viên ngọc đó tỏa ra một năng lượng thuần khiết!
- Kim đan hệ kim! Ngươi lấy đâu ra?!
Thiên Mặc vừa nhìn là biết ngay viên ngọc kia là kim đan, hắn cũng có mà, làm sao sai được.
- Tất nhiên là của Tên Tam Sâm kia rồi!
- Ngươi không ăn luôn sao?
Thiên Mặc biết, yêu thú thôn phệ nhân loại là lấy tiêu hóa năng lượng từ những bộ phận trên người, nhưng chủ yếu là Kim Đan hoặc là Kim anh thì mới chứa nhiều năng lượng.
- Không! Để giành cho lão đại, lão đại đã là kết nguyên tầng mười rồi, hấp thu cái này sẽ nhanh tăng cấp hơn.
Thiên
Mặc đón viên kim đan từ Bạch Vũ, âm thầm cảm nhận chân nguyên hệ kim trong đó càng cảm kích Bạch Vũ hơn. Đừng thấy hắn nói năng cục cằn với Bạch Vũ, đó chỉ là bề ngoài thôi, ngoài Song Nhi ra thì Bạch Vũ cũng chỉ là kẻ thứ hai ở thế giới này được Thiên Mặc xem là người thân thôi. Nếu có kẻ động vào nó chắc Thiên Mặc liều mạng luôn a, đó không phải tình cảm của chủ tớ mà là tình cảm huynh đệ, huống hồ một thần thú thượng cổ cũng không phải là huyết mạch của một nhân loại có thể so sánh được như yêu thú bình thường a.
- Hộ pháp giúp ta!
Thiên Mặc nói với Bạch Vũ rồi ngồi xuống tại chỗ, hắn quyết định hấp thu kim đan này ở đây, dù cón nguy hiểm nhưng mà muốn an toàn cần có thực lực đã. Hấp thụ kim đan, một khả năng đặc biệt của hỗn độn thôn phệ quyết mà lúc trước Minh Châu đã nói cho Thiên Mặc biết. Thiên Mặc xếp bằng trên đất, nắm chặt kim đan trong lòng ban tay, vận chuyển công pháp. Một luồng hấp lực từ bàn tay truyền ra, thôn phệ năng lượng của kim đan, chân nguyên tràn vào đan điền, trên kim đan của Thiên Mặc dần dần một phần chuyển sang màu bạc, tượng trưng cho hệ kim.
Hai canh giờ sau, Thiên Mặc đứng dậy, vết thương trên ngực đã lành gần một nửa, kim đan đã bị hắn thôn phệ sạch sẽ, tu vi cũng lên kết nguyên tầng mười hậu kì.
Hắn lấy ra một bộ hắc y khác từ trong giới chỉ để thay, vì cái áo trên người hắn đã bị rách nát hết rồi.
- Ái chà, lão đại có ngửi thấy mùi thơm không?
Bạch Vũ khịt khịt mũi.
- Ừ ừ, hình như là mùi thịt nướng!
- Thịt nướng là gì vậy? Ăn được sao?
- Tất nhiên là ăn được rồi!
- Vậy thì mau đi! Để đệ xem thịt nướng có ngon hay không!?
Chưa nói hết câu thì Bạch Vũ đã nhanh chóng vượt lên phía trước rồi. Thiên Mặc cũng cười khổ, một thần thú đi ăn thịt nướng, chuyện này nếu để tổ tiên nó biết được không biết sẽ nghĩ như thế nào. Hắn cũng nhanh chóng cất bước. Tu vi luyện khí tầng năm trở lên có thể nhịn ăn vài tháng thậm chí là một, hai năm, chỉ là nhịn ăn lâu trong tu vi luyện khí cũng ảnh hưởng tới căn cơ nên thường thì không một tu sĩ luyện khí nào tự nguyện nhịn ăn lâu như vậy. Tu vi kết nguyên có thể nhịn ăn được vài năm, còn lên kim đan trở đi thì không cần ăn uống nữa. Thiên Mặc hắn cũng đã lâu chưa có cái gì vào bụng rồi, hắn có thể không ăn gì vẫn có thể sống nhưng mà dù sao thì ăn một chút cũng đâu có sao đâu, ăn ngon thì tội gì không ăn!?
" Á", đúng lúc này Thiên Mặc nghe thấy tiếng thét chói tai ở phía trước, qua tiếng thét có thể nhận ra đó là nữ tu sĩ. Thiên Mặc nhanh chóng tiến lên, đó là hướng mà lúc trước Bạch Vũ đã đi.
Chỉ mất vài hơi thở thì Thiên Mặc đã tới nơi phát ra tiếng thét. Bạch Vũ cũng đang ở đây, trước mắt nó có ba thanh niên có lẽ cũng bằng tuổi Thiên Mặc. Trong đó có một nam hai nữ, nam thân bạch y, khuôn mặt trái xoan phúc hậu, có thể nói là đẹp, tuy nhiên đôi mắt lại rất sắc bén, mày xanh, mũi cao. Nữ thì một người là y phục hồng nhạt, một thì màu vàng nắng, cả hai đều có nhan sắc xuất chúng. Bên cạnh có một con heo rừng đang được nướng trên lửa tỏa ra mùi thơm nức mũi. Cả ba người đều tỏ vẻ đề phòng Bạch Vũ và Thiên Mặc.
Thiên Mặc nhìn qua là biết tình hình rồi, chắc là tên Bạch Vũ tham ăn này do hấp tấp đã làm hoảng sợ ba người rồi, dù sao hình dạng bên ngoài của Bạch Vũ cũng không phải đẹp đẽ gì.
- Bạch Vũ lui lại đi, tên tham ăn nhà ngươi... Haiz! Khổ lắm!
Bạch Vũ nghe Thiên Mặc, rụp đầu lui lại. Thiên Mặc bước lên vài bước, thấy vậy, ba người này càng tỏ ra sự đề phòng hơn.
- Các vị đừng hiểu lầm, Bạch Vũ tham ăn đã làm ba vị hoảng sợ rồi! Thật xin lỗi, các vị cứ tiếp tục đi, chúng ta xin cáo từ trước!
Nói xong, Thiên Mặc quay đầu, trừng mắt nhìn Bạch Vũ, chút nữa thì tên này rước phiền phức rồi.
- Đi thôi! Nhìn gì nữa, muốn ăn tỏi à?
- Nhưng mà...
Bạch Vũ ra điệu bộ khổ sở, nước dãi nhỏ ra ầm ầm.
- Thôi, tí tao làm cho mày một con là được chứ gì!
Thiên Mặc nói rồi bước đi tiếp.
- Đạo hữu xin dừng bước, đạo hữu có thể ở lại dùng bữa với chúng ta cũng không sao!
Thiên Mặc ngạc nhiên quay đầu lại, người nói là nam thanh niên. Thiên Mặc vừa định từ chối thì bị nước dãi của Bạch Vũ nhỏ đầy chân làm hắn nuốt lại những lời định nói.
- Như vậy thật làm phiền a...
Thiên Mặc ái ngại nói.
- Không sao đâu, nhiều người mới vui! Hi hi!
Là cô gái áo vàng nói, vừa nói cô vừa mân mê cái thắt lưng màu xanh nhạt.
- Vậy...
" Vèo", căn bản là không chờ Thiên Mặc nói xong thì Bạch Vũ đã vọt lên phía trước há cái miệng to lớn đớp ngay cả con heo quay rồi. Nó vừa nhai nhồm nhoàm vừa nói:
- Quả thật là ngon a! Ngon a!
Thiên Mặc trợn tròn mắt nhìn Bạch Vũ đang nhai cả con heo trong miệng, ngươi là thần thú a, không có một chút ngạo khí của Thần thú sao? Ta bó tay luôn rồi.
- Hừ, ngươi... Mất mặt quá.... Thế này... Thật xin lỗi các vị!
- Ha ha! Không sao, ta bắt nhiều lắm, ăn bao nhiêu cũng có!
Người nam lấy từ trong giới chỉ ra một con hươu đã được làm sạch, xiên vào que rồi đặt lên bếp.
- Đúng rồi, xin giới thiệu với huynh đài đây, ta tên là Hàn Phong, tỉ tỉ áo hồng kia tên Thái Hồng Ngọc, còn kia là Khánh Như muội.
- Ta tên Thiên Mặc! Hân hạnh được làm quen với ba vị.