- Khoan đã, để vào trong lấy đồ rồi đập sau!
Hàn Phong nói với Thiên Mặc. Tuy là bực mình nhưng cũng phải là cầm được vài bảo bối trước rồi lại tính sau.
- Thôi! Đi vào thì trước rồi lại nói! Lỡ như chạm vào cơ quan thì vẫn là phiền phức.
Hồng Ngọc một bên sợ Thiên Mặc nổi xung thật liền khuyên một câu.
- Cũng được! Hắc hắc!
Khuôn mặt nhăn nhó của Thiên Mặc hòa hoãn lại, thay vào đó là một nụ cười nhìn rất đểu. Hắn còn định đi vào trước lại bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó, lui về chỗ cũ, quay lại nhìn Bạch Vũ.
- Bạch Vũ...
- Biết rồi! Hừ, đồ thì đéo được ăn mà lại phải làm bia đỡ đòn.
Căn bản là không đợi Thiên Mặc nói hết câu thì Bạch Vũ đã nhảy lên phía trước rồi tiến vào cửa động phủ, Bạch Vũ dễ dàng đi qua cấm chế cửa động phủ rồi đi vào trong. Hàn Phong nhìn thấy vậy liền thắc mắc hỏi Thiên Mặc:
- Thế này là sao? Vừa nãy nó nói là có ý gì vậy?
- À, cho nó vào trước, nếu có nguy hiểm thì nó gánh cũng được!
Thiên Mặc một bộ bình tĩnh nhìn vào bên trong động phủ, thần niệm không thể quét vào bên trong cho nên dùng mắt nhìn chỉ thấy tối đen.
- Ơ! Huynh không sợ Bạch Vũ bị thương sao?
Khánh Như lo lắng hỏi. Bình thường nàng thấy Thiên Mặc huynh rất quan tâm tới tên tham ăn kia a.
- Không sao, sức phòng ngự của nó rất tốt, chắc cũng không có gì quá nguy hiểm đâu.
" Grào! ". Bỗng một một tiếng gầm lớn từ trong động phủ truyền ra. Thiên Mặc nghe thấy tiếng gầm này liền cảm thấy lạnh da đầu một chút.
- Là Bạch Vũ!
Hàn Phong chỉ vào bóng dáng Bạch Vũ đang chạy như điên phóng ra bên ngoài. Bạch Vũ nhảy lên cao rồi trốn ra phía sau lưng Thiên Mặc, trên người nó hoàn hảo không có bị thương. " Roạt roạt", không đợi Thiên Mặc hỏi Bạch Vũ thì một bóng đen lớn từ trong động phủ bay ra.
- Dơi?
Hồng Ngọc còn tưởng là yêu thú cao cấp gì hóa ra cũng chỉ là vài chục con dơi, lại là dơi bình thường. Nàng không hiểu tại sao trong một động phủ lại có dơi sinh sống, cho dù động phủ không người nhưng mà cũng không phải địa phương cho những con dơi bình thường này có thể ra vào được.
- Bạch Vũ, ngươi đừng nói là ngươi sợ mấy con dơi này nha!?
Thiên Mặc quay lại tròn mắt nhìn Bạch Vũ. Hắn nghĩ không ra tại sao một thần thú thượng cổ lại đi sợ mấy chục con dơi bình thường này, chẳng lẽ nó có hội chứng sợ dơi.
- Ai nói ta sợ? Ta vào đó cũng không thấy có nguy hiểm gì. Thấy mấy con dơi này đang ngủ liền tới phá chút. Hắc hắc!
Bạch Vũ dùng cái chân vỗ vỗ ngực nói. Nó mà lại đi sợ mấy con dơi này sao? Cấp ba yêu thú nó còn không để vào mắt chứ đừng nói tới mấy con chuột có cánh này.
- Vậy chí ít là hợp tình hợp lí!
Nếu như thực sự là Bạch Vũ sợ mấy con dơi này thật thì Thiên Mặc hắn cũng phải lạy nó vài cái luôn chứ.
- Vào đi!
Hồng Ngọc nói rồi dẫn đầu đi vào động phủ. Nhóm người Thiên Mặc cũng nhanh chóng đi theo. Bên trong động phủ không có ánh sáng, căn bản là dơ tay không nhìn thấy năm ngón, bất quá khi vào bên trong lại có thể dùng thần niệm được cho nên có hay không có ánh sáng cũng không sai biệt lắm.
Dù không biết đẳng cấp động phủ là ra sao nhưng Thiên Mặc vẫn có thể thấy được đẳng cấp của cái động phủ này còn thấp hơn động phủ của sư phụ hắn, tuy nhiên khí tức năm tháng tang thương vẫn là đậm hơn nhiều. Có lẽ người này đã rời đi trước khi sư phụ hắn tới đại lục Thủy Châu.
Đi được khoảng vài chục hơi thở thời gian, phía trước đã có ánh sáng.
- Phía trước có ánh sáng!
Hồng Ngọc nói rồi tăng nhanh cước bộ một chút. Mấy người còn lại cũng nhanh chóng đi phía sau.
- Nơi này sao lại rộng như vậy?
Hàn Phong vừa tới nơi đã kinh hô một tiếng. Không chỉ Hàn Phong mà mấy người Thiên Mặc cũng kinh ngạc trước cảnh tượng trước mắt. Dù biết động phủ tu luyện là pháp bảo không gian nhưng thực sự là nơi này rộng lắm. Tuy nhiên nơi này lại khá trống trải, điều đáng chú ý ở đây là một linh thụ cao khoảng năm mét, trên đó có rất nhiều trái, trái cây này tròn như một quả cầu vậy, màu vàng nhạt. Thiên Mặc vừa nhìn qua đã biết đây là linh thụ cấp một, hắn không hiểu một đại năng giả lại rảnh rỗi đi trồng một linh thụ cấp một làm cái quái gì. Ngoài ra còn có một ao nhỏ, trong ao này có hoa sen nhiều màu, đây là một kì liên hoa chứ không phải linh thảo gì. Giữa ao có một tiểu đình, trong tiểu đình có một cái ghế, một cái bàn và vài đồ vật nằm dưới nền. Ngoài ra chỉ có vài gốc linh thảo cấp một cấp hai hoặc là cỏ dại. Nơi này không có linh khí sung túc như động phủ của sư phụ hắn cho nên không có linh thảo cấp cao cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
- Là ngũ vị quả!
Hồng Ngọc kinh ngạc tiến lại gần linh thụ cấp một nhiều quả phía trước. Thấy vậy mấy người Thiên Mặc cũng đi theo.
- Cái gì là ngũ vị quả?
Thiên Mặc thắc mắc hỏi một câu, dù là biết nhiều linh thảo nhưng hắn lại chưa có nghe qua loại linh quả này nha. Không chỉ hắn, cả Hàn Phong và Khánh Như ở một bên cũng rất tò mò. Hồng Ngọc nhìn nhìn ngũ vị quả một lúc mới quay lại nói:
- Ngũ vị quả là linh quả cấp một nhưng là rất hiếm, ta từ nhỏ tới giờ cũng mới thấy loại quả này một lần, ngũ vị quả không chứa đựng linh lực đặc thù gì, cũng không có đem lại hiệu quả tu luyện đặc biệt cho tu sĩ. Cho nên ngũ vị quả tuy là linh quả cấp một lại chỉ được xem là một loại quả bình thường mà thôi. Ta nghe cha ta nói rằng ngũ vị quả lấy tên từ đặc tính của nó, chính là quả có đủ năm vị: chua, cay, mặn, ngọt, đắng.
- Lại có loại quả kì lạ như vậy?
Thiên Mặc kinh ngạc, hắn chưa bao giờ nghĩ tới có loại quả đặc biệt như vậy a.
- Ngũ vị quả là có năm vị nhưng lại rất ngon, với cả sự quý hiếm của nó cho nên không phải ai cũng có thể mua được. Dù giá của nó không cao nhưng rất nhiều người mua cho nên tu sĩ bình thường căn bản là không có cơ hội được ăn. Không ngờ hôm nay ta lại thấy nhiều như vậy. Mọi người cùng thử sao!
Hồng Ngọc phất tay, một ngũ vị quả to bằng quả trứng gà rơi trên tay nàng, ngũ vị quả hái xuống liền tỏa ra một mùi hương dịu. Hồng Ngọc đưa lên cắn một miếng rồi nhắm mắt lại cảm nhận hương vị.
- Tới a!
Khánh Như nhanh chóng hái xuống một quả rồi bỏ vào miệng nhai nhồm nhoàm. Hàn Phong hái xuống ba quả, đưa hai quả cho Thiên Mặc và Bạch Vũ rồi tự mình ăn lấy một quả. Thiên Mặc nhìn linh quả tròn vo trong tay cũng không nhịn được mà cắn một miếng. Linh quả trong miệng bắt đầu là vị đắng nhẹ, sau tức khắc lại chuyển sang vị chua, tuy nhiên vị chiuiuua này lại không có gắt mà rất nhẹ, vị chua sau đó lại chuyển sang vị cay, vị mặn, vịvịiugọt. Tuy là nhiều vị như vậy nhưng // hề có cảm giác đột nngit mà lại rất hòa hợp như đang thưởng thức một iumón ăn có đủ năm vị như vậy, nhiều vị lại cảm giác rất ngon, ăn rồi lại muốn ăn nữa.
- Lại có loại quả ngon như vậy!
Thiên Mặc lại cắn một miếng nữa. Lúc này Thiên Mặc bỗng nhớ lúc hắn vừa tới Lâm gia đã càn quét vườn hoa quả ở đó, cũng không bắt gặp loại quả ngon như vậy. " Phải hái đem về cho Song Nhi", Thiên Mặc nghĩ tới đây liền không chần chờ nữa mà vọt lên vung tay dùng chân nguyên để hái quả ném vào trong nhẫn trữ vật trước. Một đống lớn ngũ vị quả được Thiên Mặc hái xuống. Bạch Vũ thấy vậy cũng lao lên há miệng truyền hấp lực hút linh quả vào miệng, tham ăn như nó mà để thua lão đại thì quên đi.
- Ơ! Để cho ta nữa!
Khánh Như m/iột bên thấy vậy liền n/óng ruột cũng vọt lên tích cực hái linh quả. Thế là hai người một thú cùng nhau tranh hái linh quả. Hồng Ngọc không để ý, dù loại quả này ngon nhưng cũng không có giúp ích gì cho tu luyện, nàng lại tiến gần ao sen nhỏ quan sát, cái ao này có linh khí đậm hơn xung quanh làm nàng chú ý. Hàn Phong thì không dám lao vào cuộc chiến kia, hắn cũng không có ham. Chỉ là thỉnh thoảng có vài quả bay ra ngoài bị hắn tiện tay bắt được bỏ vào miệng.
Một cái linh thụ cao năm mét sai trĩu quả trong chốc lát đã bị ba quái vật cho sạch sẽ, thậm chí lá cây cũng bị Bạch Vũ nuốt không ít, nếu mà lá cây có độc phỏng chừng nó sắp ngộ độc thực phẩm rồi.
- A! Thiên Mặc huynh lấy nhiều ngũ vị quả như vậy để làm gì?
Khánh Như sau khi xem số quả đã giành được liền bất mãn nói với Thiên Mặc. Nàng bình thường mà cũng không có thấy Thiên Mặc tham ăn như vậy a.
- À... Ta hái về sau này bán kiếm linh ngọc tu luyện...
Thiên Mặc xấu hổ gãi gãi đầu. Hắn là còn định hái hết số quả trên cây sau đó chia cho Khánh Như một phần, bất quá sau khi thấy tiểu mĩ nữ này cũng hái được không ít cho nên bỏ qua ý định đó. Hắn hái được cũng không phải nhiều
nhất, lại đủ để cho Song Nhi thưởng thức. Nói hái được nhiều nhất ở đây là Bạch Vũ.
- Sao? Thiên Mặc huynh muốn bán số ngũ vị quả này?... Thôi! À đúng rồi, Bạch Vũ ngươi là yêu thú lại đi ăn linh quả này làm gì?
Khánh Như lại quay sang nói với Bạch Vũ, với tính cách thích ăn của nàng nếu dễ dàng bỏ qua như vậy mới lạ.
- Hừ! Ta thích ăn thì thế nào? Hay là ngươi muốn lấy lại? Để ta nôn ra cho!
Bạch Vũ cũng không phải dạng vừa gì, ai bảo nó là một tên tham ăn.
- Thôi đi! Đừng cãi nhau nữa! Qua bên kia với Hồng Ngọc tỉ đi!
Hàn Phong một bên sợ chiến tranh nổ ra liền tới nói một câu rồi đi tới ao nhỏ.
- Hàn Phong nói đúng nha. Qua bên kia đi, tìm bảo vật vẫn là quan trọng vật.
Thiên Mặc tìm được cớ thoát thân, liền nhanh chóng đi theo Hàn Phong, tới bên cạnh ao sen nhỏ đó. Khánh Như thấy vậy cũng nhanh chóng đi tới, còn Bạch Vũ lại luẩn quẩn ở đây tìm ngũ vị quả bị rớt.
- Cái ao nhỏ này thấy thoát ra linh khí thật nồng đậm a!
Thiên Mặc vừa mới tiến lại bên cạnh cái ao sen nhỏ này đã cảm nhận được linh khí nồng đậm từ dưới ao tỏa ra, dù lượng linh khí này còn xa xa không bằng lượng linh khí nơi chứa linh mạch của sư phụ hắn nhưng ít ra linh khí nơi này vẫn còn tốt hơn bên ngoài.
- Dưới ao này chắc phải có cái gì đó!
Hàn Phong nói xong liền dùng thần niệm quét xuống phía dưới. Thần niệm ở trong nước bị hạn chế nhưng đáy ao thật sự là không sâu cho nên thần niệm của hắn vẫn có thể dễ dàng quan sát tình huống bên dưới. Không chỉ là Hàn Phong mà lúc này ba người Thiên Mặc cũng đang dùng thần niệm quan sát cái ao sen nhỏ này.
- Tìm thấy rồi!
Hồng Ngọc nói một tiếng. Trước lúc mấy người Hàn Phong tới đây thì nàng đã dùng thần niệm kiểm tra tình huống bên dưới rồi. Với sự hiểu biết của nàng thì một cái ao có thể phát tán ra linh khí nồng đậm như vậy chắc chắn sẽ không bình thường được. Quả nhiên sau một hồi tìm kiếm nàng đã thấy một cái hộp gỗ nằm ở giữa đáy hồ, hộp gỗ này như bình thường giống nhau, chỉ là từ cái hộp này lại tỏa ra linh khí tinh khiết, dùng cái đầu gối cũng biết đây là nguồn phát sinh linh khí nồng đậm của ao nhỏ rồi. Hồng Ngọc dù dùng thần niệm di chuyển hộp gỗ lên bờ. Dùng thần niệm có thể điểu khiển đồ vật trong phạm vi nhất định, tất nhiên còn xem đó là vật gì.
Hộp gỗ rơi vào trên tay Hồng Ngọc, bên ngoài hộp còn bám một lớp bùn mỏng, bất quá Hồng Ngọc dùng khứ trần quyết một lần thì cái hộp này được làm sạch liền tức khắc.
- Đây là nguyên nhân linh khí của ao nhỏ này tốt hơn bên ngoài sao?
Thiên Mặc tò mò một chút. Cái hộp gỗ này sau khi được làm sạch trông bên ngoài cũng không có hoa văn gì, hoàn toàn là trơn nhẵn, màu sắc của cái hộp là màu vàng xám, nhìn qua cũng biết đây là màu của loại gỗ làm ra cái hộp chứ không phải màu sơn. Điều đáng chú ý ở đây là khí tức của cái hộp này rất trầm, có lẽ tuổi thọ là rất rất lâu, một cái hộp có thể ở dưới nước lâu như vậy lại không bị hư hao gì đủ biết loại gỗ làm ra cái hộp không phải gỗ bình thường.
- Đây là loại gỗ gì lại tốt như vậy?
Không chỉ Thiên Mặc có thể nhận biết điều này mà Hàn Phong cũng có thể nhận ra, nếu ngày thường hắn cũng như Hồng Ngọc hay vào tàng thư các của gia tộc để tìm hiểu thì cũng không đến nỗi cái gì cũng không biết như thế này.
- Cái hộp này được làm từ nhất niên mộc. Nhất niên thụ sống chỉ được một năm tuy vậy nó lại phát triển cực nhanh. Nhất niên thụ chỉ có thể thu hoạch được khi nó vừa tròn một năm tuổi, nếu như thu hoạch trước thì nhất niên mộc sẽ thành một khối gỗ bình thường. Nếu như thu hoạch khi nó tròn một năm tuổi thì cũng là vô ích, nhất niên thụ sẽ trở thành một phế thụ mục rữa. Cho nên phải thu hoạch vào đúng lúc nó vừa mới tròn một năm tuổi mới có giá trị!
Hồng Ngọc kiên trì nói.
- Thế chẳng phải rất khó để lấy nhất niên mộc sao?
Thiên Mặc kinh ngạc nói. Nhất niên thụ này lại khó để thu lấy như vậy.
- Đâu chỉ là khó, rất khó mới đúng. Nhất niên mộc chỉ được gọi khi nó được thu hoạch đúng lúc nhất niên thụ vừa tròn một tuổi, nếu như thu hoạch không đúng lúc vậy sẽ không thể gọi là nhất niên mộc nữa, chỉ được xem thành một đống củi không sai biệt lắm. Nhất niên mộc khó thu hoạch lại phi thường có giá trị. Nhất niên mộc cứng rắn không gì sánh được, lại rất bền bỉ, đồ vật được cất vào pháp bảo luyện chế từ nhất niên mộc sẽ được bảo tồn rất tốt, nhất là linh thảo.
- Thôi quan tâm những cái đó làm gì, tỉ mau mở hộp gỗ ra xem bên trong có cái gì?
Hàn Phong một bên nóng nảy giục Hồng Ngọc. Không chỉ là hắn mà Thiên Mặc và Khánh Như ở một bên là cũng đang rất trông mông a.
- Được!
Hồng Ngọc gật đầu. Từ từ mở nắp hộp gỗ ra. Cái hộp này chỉ có một cái cấm chế cách thủy đơn giản để tránh nước vào trong ngoài ra không có cấm chế gì khác cho nên Hồng Ngọc dễ dàng mở nó ra. " Cạch", nắp hộp gỗ vừa mở ra, một luồng linh khí nồng đậm từ bên trong hộp gỗ tràn ra bên ngoài, bên trong có bốn viên ngọc trong suốt, tử bốn viên ngọc này tỏa ra linh khí tinh khiết không gì sánh được.
- Linh Ngọc?
Thiên Mặc nhìn qua liền biết đây là linh ngọc, chỉ là hắn còn chưa có xác định được phẩm cấp của bốn viên linh ngọc này.
- Cực phẩm linh ngọc?!
Lần này không phải Thiên Mặc nói mà là ba người Hồng Ngọc cùng đồng thanh nói, mấy người này không có nghèo như Thiên Mặc cho nên vừa liếc mắt đã nhận ra đây là cực phẩm linh ngọc, lại không chỉ một viên mà là bốn viên nằm cùng một chỗ.
- Thực sự là cực phẩm linh ngọc!
Hồng Ngọc khiếp sợ nắm lên một viên cực phẩm linh ngọc trong suốt trên tay nói. Phải biết cực phẩm linh ngọc thế nhưng là rất hiếm a.
- Là cực phẩm linh ngọc a! Đại may mắn! Ha ha ha!
Thiên Mặc cầm ra một viên cực phâm linh ngọc, hắn không biết nhìn hàng không có nghĩa là hắn ngu ngốc. Cực phẩm linh ngọc là cực kì trân quý nha, một cái mỏ linh ngọc đào được mấy chục vạn linh ngọc thượng phẩm cũng chưa chắc đã tìm được bốn viên linh ngọc cực phẩm nằm cùng một chỗ đâu. Cực phẩm linh ngọc nếu dùng đến để tu luyện thì cực kì tốt nhưng cũng không có kẻ nào ngu ngốc dùng nó để tu luyện đâu, tác dụng thực sự của nó không phải để tu luyện.
- Xem khí tức bên trong hộp gỗ hơn thì lúc đầu bên trong cái hộp này hẳn phải đựng ít nhất là năm viên!
Hồng Ngọc quan sát một lúc liền đưa ra kết luận.
- Sao? Ít nhất là năm viên linh ngọc cực phẩm? Thế nhưng ở đây cũng chỉ có bốn viên a?
Hàn Phong khiếp sợ hô lên, hắn không có mù tịt như Thiên Mặc, hắn biết linh ngọc không có khả năng sẽ tự nhiên bốc hơi như đá lạnh đâu, đặc biệt là cực phẩm linh ngọc. Linh ngọc không những không tự tiêu tán mà còn ngược lại là tự hấp thu linh khí để bổ sung. Nếu như số lượng linh ngọc ở đây bị giảm vậy chắc chắn phải có gì đó hấp thu linh ngọc.
- Chẳng lẽ...
Hàn Phong dùng đôi mắt khiếp sợ nhìn Hồng Ngọc.
- Phải!
Hồng Ngọc thấy Hàn Phong nhìn về phía mình liền gật đầu, nhìn nhìn xuống cái ao sen nhỏ, dưới ao có sự biến đổi mà dùng mắt thường cũng có thể thấy được.