Tạo Hóa Thần Đế

Muốn vỗ đầu một cái!


trước sau

( Cảm ơn bạn flchanam đã đẩy cho truyện 2 kim phiếu, đa tạ, đa tạ!)

Lực lượng cuồng bạo còn sót lại kia cũng đánh lên món pháp bảo phòng ngự cuối cùng, đó là chiếc chuông của Lục Kiêu, vì lực lượng này đã bị làm yếu đi nhiều nhưng mà vẫn đập lên chiếc chuông làm nó run rẩy, Thiên Mặc bị lực trùng kích chấn bay ra phía sau, trên không trung phun mấy ngụm máu tươi mới bình ổn đôi chút, trên ngực hắn vẫn còn cảm thấy đau đớn, lần này hắn thật sự bị thương rồi. Thiên Mặc thu chiếc chuông cuối cùng kia lại, cái chuông này bị tổn hại, xem chừng chỉ có thể dùng được một lần nữa mà thôi. Một vốc đan dược bị Thiên Mặc ném vào miệng, nhanh chóng vận chuyển công pháp thôn phệ dược lực, hắn lạnh lùng nhìn Dương Vũ đang đứng ở phía trước, lần này xem còn có kẻ nào có thể ngăn hắn giết người. Cũng là do kinh nghiệm chiến đấu của hắn còn ít, nếu là người khác, ngay khi mấy người Chu Thanh muốn tự bạo thì phải ra tay đánh giết tới, dù không thể ngăn họ tự bạo nhưng cũng có thể giảm đi lực lượng cuồng bạo đó. Nhìn xung quanh, bàn ghế đã bị lực cuồng bạo kia đập thành tro bụi, không ít kiến trúc bị hư hại, nhưng những người ở đây lại không hao tổn một sợi lông, hiển nhiên là có kẻ đã giúp họ.

Trước khi mấy người Chu Thanh tự bạo cũng đã cố ý không để ảnh hưởng lớn tới Dương Vũ, nhưng mà dù sao thì cũng không thể tránh hoàn toàn, hắn cũng bị lực cuồng bạo đánh bay ra phía sau, vì hắn không kịp chuẩn bị nên cũng bị đánh chút nữa thì trọng thương. Nhưng cũng vì bị chấn bay mà Dương Vũ cũng trở nên tỉnh táo lại, hắn biết, bây giờ là lúc cần phải tỉnh táo nhất mới có thể tránh khỏi cái chết, hắn sợ chết, tương lai tươi đẹp vẫn đang chờ hắn, chờ hắn làm thành chủ của cái Phong Long thành này, không ai có quyền giết hắn!

Dương Vũ nhìn Thiên Mặc còn đang chữa thương bên kia, hắn có thể cảm nhận được sau khí tức của Thiên Mặc đã có phần bất ổn. Hiển nhiên, ba người Chu Thanh sau khi tự bạo không thể giết được Thiên Mặc nhưng cũng có thể làm cho hắn bị thương nặng.

Song Nhi bị Thiên Mặc ném ra bây giờ cũng kinh hoảng nhìn Thiên Mặc, vừa nãy nàng cũng có thể cảm nhận được nguy hiểm, chỉ là có Thiên Mặc thay nàng chặn lại ảnh hưởng cho nàng nếu không nàng đã không bình yên như vậy rồi. Song Nhi theo bản năng muốn hỏi Thiên Mặc nhưng mà rất nhanh nàng liền biến sắc, bới vì nàng không thể nói chuyện, thậm chí thần thức cùng chân nguyên đều bị cấm chế, ngay cả di chuyển cũng không thể.

Thiên Mặc cũng không nhận ra điều đó, mà hắn cũng không có thời gian để đi để ý, hắn phải nắm bắt thời gian khôi phục lại, dùng trạng thái của hắn bây giờ rất khó để giết Dương Vũ. Làm một thiếu thành chủ, Thiên Mặc khó tin Dương Vũ sẽ không có biện pháp bảo mệnh.

- Mặc thiếu gia, chuyện này có thể bỏ qua không? Ta lần này thật sự là đáng chết không hết tội. Dương mỗ sẽ bồi thường, lại nói nếu Mặc thiếu gia thật sự giết ta thì Lâm gia cũng không yên với cha ta đâu!

Dương Vũ hổn hển, làm một bộ mặt hiền lành nhất có thể cầu xin Thiên Mặc. Thiên Mặc lạnh nhạt nhìn Dương Vũ, hỗn độn thôn phệ quyết quá nghịch thiên, hắn cũng có thể hồi phục lại một phần.

- Hừ! Dương cẩu tặc, chẳng phải vừa nãy ngươi nói muốn ta đưa thê tử của ta cho ngươi sao? Còn muốn tặng cho nàng một hài tử? Sao bây giờ lại cầu xin? Lúc ngươi làm chuyện đó thì cũng phải nghĩ tới hậu quả! Nếu để ngươi sống sợ rằng nhiều cô gái khác lại bị ngươi hại, giết ngươi là làm việc phúc. Còn nữa, ngươi không cần lấy cha ngươi uy hiếp ta, Lâm gia có bị diệt thì cũng không liên quan đến ta!

Nói xong, khí thế trên người Thiên Mặc lại kéo lên, bộ dạng muốn động thủ. Dương Vũ dường như cũng đoán ra được Thiên Mặc nói như vậy, hắn cũng không có tiếp tục cầu xin, trong đôi mắt dần hiện lên sự ác độc:

- Lâm Thiên Mặc, ngươi nghĩ là ta sợ ngươi sao?

Nói xong, trong tay Dương Vũ xuất hiện ba quả cầu, mỗi quả có ba màu khác nhau, một tím, một đen, một thì tối tăm, dường như quả thứ ba này không có màu, nhưng mà trước sau có thể cảm nhận được nó có màu. Ba quả cầu bị Dương Vũ dùng tốc độ nhanh nhất ném về phía Thiên Mặc.

- Chết đi cho ta! Sau khi ngươi chết, Lí Song Song sẽ thuộc về ta,ngươi yên tâm, vì ngươi mà ta sẽ ngày ngày hưởng thụ nàng, khi nào chán, ta lại cho tất cả nam nhân trong phủ chơi nàng! Khặc khặc!

Thiên Mặc nhìn ba quả cầu kia phóng tới, cảm giác nguy hiểm từ ba quả cầu truyền tới, hắn theo bản năng định dùng phôi đao phá ba quả cầu nhưng đúng lúc này, ở bên kia, Dương Vũ hét lớn:

- Hắc ám khốn cầu, nổ!

Lập tức quả cầu tối tăm kia nổ tung, sau khi nổ tung, từ bên trong quả cầu phóng ra vô số hắc ám nguyên, chúng không để ý đến đường đao của Thiên Mặc mà bay tới bao quanh người hắn, hình thành một lồng giam, giam hắn vào bên trong, sự việc diễn ra quá nhanh, Thiên Mặc hắn còn chưa kịp chuẩn bị thì đã bị cái lồng giam hắc ám này nhốt vào trong rồi. Chưa hết, Dương Vũ lại chỉ về quả cầu màu tím:

- Sát lôi tử cầu, nổ cho ta!

Lập tức, quả cầu màu tím nổ tung, từ
bên trong quả cầu phóng ra mấy nghìn lôi hồ lớn bằng chiếc đũa, chui vào lồng giam, tấn công Thiên Mặc.

- Hắc độc cầu, nổ!

Lập tức quả cầu đen sì kia cũng bạo nổ, bên trong chui ra từng tia khí đen, dĩ nhiên là khói độc, có tới hơn một vạn tia khí đen như vậy len lỏi vào lồng giam muốn biến Thiên Mặc thành độc thi. Ám, lôi, độc, ba thứ này vây quanh Thiên Mặc, biến vị trí Thiên Mặc thành một đống rối người bên ngoài không thể nhìn thấy tình hình bên trong. Đây là biện pháp bảo mệnh duy nhất của Dương Vũ, không phải là hắn thiếu mà là do hắn ở trong thành này không sợ gặp nguy hiểm, bởi không ai dám chọc hắn, nếu có người chọc hắn cũng có kẻ muốn lấy lòng cha hắn mà đứng ra giải quyết. Ba quả cầu đó là do một cái cao thủ luyện khí sư giúp cha hắn luyện ra, ba quả cầu này khi kết hợp với nhau, sợ rằng tu vi huyền nguyên trung kì cũng có thể bị giết chết. Ở đây đáng sợ nhất là Hắc ám khốn cầu, này quả cầu chứa sức mạnh của ám nguyên tố, kẻ bị nhốt vào lồng giam này sẽ bị hắc ám xâm nhập vào tâm thần, làm cho kẻ đó như rơi vào vô tận hắc ám, không thể thoát ra, cuối cùng sẽ bị hắc độc và tử lôi oanh kích tới chết mà cũng không biết phản kích, đừng nói là tu vi kim đan, cho dù là huyền nguyên hậu kì cũng phải nguy hiểm tới tính mạng nữa là. Dương Vũ đắc ý nhìn vào cái lồng hắc ám kia, dù thần thức không thể xâm nhập vào trong nhưng hắn biết Thiên Mặc không thể sống sót, cho nên hắn đứng đó, hắn muốn đợi xem, tận mắt Thiên Mặc ngông cuồng này bị hành hạ tới khi chỉ còn một bộ xương khô. Song Nhi ở đó, dù nàng bị cấm chế nhưng nàng vẫn có thể nhìn được, khi thấy Thiên Mặc gặp nguy hiểm liền trợn tròn cả mắt, nếu như nàng còn hoạt động được thì sợ rằng nàng đã chạy tới đó để tìm cách cứu hắn rồi. Trong sân không chỉ có mỗi Song Nhi lo lắng mà còn có gia chủ Lâm Tặc, lão đang rất lo lắng nhưng cũng vô ích, bản thân lão còn chưa thể tự lo được, nói gì đi lo cho Thiên Mặc.

Thiên Mặc sau khi bị nhốt vào cái lồng này liền có cảm giác cực độ nguy hiểm. Quả nhiên khi hắn vừa định thoát ra liền có một cái khí tức tối tăm bao phủ dần dần lên tâm thần của hắn, cùng lúc có vô số lôi hồ và kịch động oanh kích lên cơ thể hắn. Nếu là bình thường thì hắn không sợ, nhưng mà lúc này ý thức của hắn đã trở nên càng ngày càng mơ hồ. Hắc ám càng lúc càng lấn sâu vào não hải, sợ rằng chỉ còn vài hơi thở nữa, hắc ám sẽ hoàn toàn bao phủ lên não hải của hắn, lúc đó mới là lúc hắn phải chết. Trên cơ thể Thiên Mặc dần dần bị lôi hồ oanh cho da tróc thịt bong, kịch độc màu đen kia lại từ vết thương chui vào cơ thể hắn, ăn mòn nhục cốt. Thiên Mặc hắn bắt đầu cảm thấy ý thức dần rơi vào hắc ám," đáng chết, lại quá chủ quan! ". Thiên Mặc chửi thầm, mắt thấy sắp rơi vào trạng thái vô thức, hắn càng nóng nảy, chẳng lẽ lại không có cách gì? Bỗng đôi mắt của hắn sáng lên, lúc ám dần bao trùm lên não hải, khi tới gần trung tâm não hải liền có một luồng ánh sáng phóng ra chặn lại hắc ám. Thiên Mặc vui mừng, nếu hắn còn hoạt động được thì cũng phải vỗ đầu mình một cái. Trong đầu của hắn chẳng phải còn Minh Châu sao? Nó là hỗn độn bảo vật, nó là bảo vật trợ giúp tâm thần, chẳng lẽ còn không thể đánh tan khí tức hắc ám cỏn con này? Dựa vào ý thức yếu ớt, Thiên Mặc truyền âm cho Minh Châu giúp hắn đẩy khí tức hắc ám ra khỏi não hải. Lập tức từ Minh Châu tản ra một luồng khí tức quang minh, trong sạch đập vào khí tức hắc ám kia. Không ngoài dự đoán, khí tức hắc ám vừa mới tiếp xúc với khí tức của Minh Châu liền tan vỡ, nháy mắt đã bị đẩy lui ra bên ngoài.Thiên Minh Cực Châu quả nhiên là đò tốt!

Ý thức của Thiên Mặc trở lại, hắc ám không cần lo, bây giờ còn lôi hồ và kịch động này thì..càng không cần phải lo! Hỗn độn thôn phệ quyết đi ra, lập tức từng đường lôi hồ bị hắn thôn phệ hết lôi nguyên, lôi hồ này xem ra còn mạnh hơn lôi kiếp kim đan của hắn nhiều, nhưng mà tu vi của hắn bây giờ cũng không phải là lúc kết nguyên tầng mười có thể so sánh. Tuy lôi hồ có thể làm hắn bị thương nhưng cũng là vết thương ngoài da, không đáng lo. Kịch độc này cũng chịu chung số phận như lôi hò, bị Thiên Mặc thôn phệ, tuy có di căn lúc trước nhưng làm một đan sư, hắn không sợ. Độc này tuy mạnh nhưng hắn cũng có thể dễ dàng giải quyết!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện