Tạo Hóa Thần Đế

Hôm nay làm một bữa lớn!


trước sau

Sau khi Ninh lão vừa mới đi thì tất cả mọi người trong Lâm gia cũng được cởi bỏ khống chế. Những người không thuộc Lâm gia khi được cởi bỏ cấm chế liền nhanh chóng cáo từ rồi rời đi, họ thật sự sợ thành chủ sẽ quay lại trả thù rồi giận cá chém thớt, kể cả mấy người thượng tầng cũng lục tục kéo nhau ra về. Chốc lát, Lâm gia đã trở nên vắng vẻ, đệ tử Lâm gia vừa lo vừa sợ, ngay cả đống hỗn độn kia cũng không có dọn dẹp mà đưa mắt nhìn về gia chủ. Lâm Tặc uể oải nhìn toàn trường Lâm gia rồi nặng nhọc lên tiếng:

- Tộc nhân Lâm gia mau chóng thu dọn rồi tản ra đi khỏi Phong Long thành!

Lâm Tặc vừa nói xong câu nói kia thì các đệ tử hạ tầng đều vội vàng trở về thu dọn sau đó kéo nhau ra khỏi Lâm gia, rời đi Phong Long thành. Lâm Tặc thở dài, lão bắt buộc phải làm như vậy, đắc tội phủ thành chủ không dễ sống, có thể thành chủ e ngại vị sư phụ đó của Lâm Mặc nhưng ai biết hắn có trở lại hay không đâu nè, đây là Lâm Tặc không biết Dương Dịch không có ý định trả thù, nếu để lão biết không biết ão sẽ nghĩ gì nữa. Bây giờ trong đầu của Lâm Tặc rất rối rắm, lão thật sự không nghĩ ra được lí do thực lực Thiên Mặc lại mạnh mẽ như vậy, nó có một cái sư phụ cường đại là đúng nhưng người ta cũng không phải vô duyên vô cớ tìm đại một người mang tư chất bình thường làm đệ tử, như vậy tức là Thiên Mặc phải có điều gì đó khiến cho cường giả kia động tâm muốn thu nó làm đồ đệ, chỉ là tu vi của Lâm Mặc cũng quá nhanh tăng tiến đi, ba năm từ luyện khí tầng sáu lên kim đan tầng bốn. Chẳng lẽ là lúc trước khảo thí tư chất có sai sót? Mà dù là tư chất của Lâm Mặc có cao nhất cũng không thể nhanh chóng tăng tiến thực lực như vậy được, vậy thì chỉ có một trường hợp duy nhất, chính là Lâm Mặc đã gặp được một cái kì ngộ lớn.

- Phụ thân, Lâm Mặc hắn...

Lâm Thâm một bên thấy cha mình cứ nhăn mày suy nghĩ liền không nhịn được mà hỏi một câu.

- Kệ đi, tạo hóa của từng người, Lâm Mặc đứa bé này hẳn là được tạo hóa tốt, sư phụ của nó cũng tốt...

- Nhưng là...

- Thôi, không cần nói nhiều nữa, con cùng với mọi người thu dọn, Lâm gia tìm nơi ở mới!

Ngày hôm sau, Phong Long thành nổi lên bao nhiêu là gió. Từ tin tức thiếu thành chủ bị nhị thiếu gia Lâm gia - Lâm Mặc giết chết, đến thành chủ vừa đến định trả thù thì gặp phải sư phụ của Lâm Mặc, nghe nói vị sư phụ này rất cường đại, phất tay một cái cũng có thể làm trọng thương thành chủ, thành chủ vì sợ vị cường giả này cho nên rụt cổ đi về, Lâm gia vì sợ sau này thành chủ trả thù nên đã di chuyển toàn bộ tộc nhân cùng cơ nghiệp đi nơi khác, còn có tin tức kinh người hơn là thành chủ vì muốn truy đuổi Lâm gia nên giao lại chức thành chủ cho một vị trưởng lão trong Dương Tộc. Mặc dù những tin tức này có lẽ không phải là thật hoàn toàn nhưng điều chắc chắn ở đây là Dương Vũ bị giết, Lâm gia di cư, thành chủ soái vị! Như vậy bây giờ trong Phong Long thành chỉ còn lại bốn thế lực lớn mà thôi. Cách Phong Long thành ở đó rất xa, bây giờ Lâm Thạch đang ngồi trong một cái phi thuyền, từ hôm qua tới giờ, trong lòng hắn thật sự là cực kì khó chịu và không cam tâm, thỉnh thoảng trong đầu hắn lại hiện lên hình ảnh sự bá đạo của Thiên Mặc sau đó lại nhớ tới vị sư phụ cường đại Thiên Mặc, hắn không cam lòng, vì sao? Vì sao một cái phế vật lại có thể tự nhiên mạnh mẽ như vậy? Tại sao tên phế vật kia có được sư phụ tốt như vậy mà hắn tư chất hơn hẳn tên phế vật kia, sao hắn có thể được làm đệ tử của vị cường giả đó? Và trong đầu hắn lại tự tìm ra câu trả lời: tư chất của phế vật kia thấp kém nhưng khi gặp được vị cường giả kia liền đi theo cầu xin được bái sư, vị cường giả kia không biết có ăn phải thuốc chuột hay không mà lại đi đồng ý rồi giúp phế vật kia tăng tiến tu vi! Nhưng càng tự đưa ra câu trả lời thì Lâm Thạch lại càng cảm thấy không cam lòng, dựa vào cái gì mà một tên phế vật mang tư chất thấp kém như vậy có thể bái người ta làm sư mà Lâm Thạch hắn lại không thể? Đáng tiếc hắn không biết vị cường giả kia bây giờ ở đâu, nếu không thì hắn cũng đi bái phỏng một phen...

Lúc này, đã là ba ngày sau. Trong một cái tốt nhất phòng của Thương Khung tức sạn - một khách sạn cao cấp nhất trong Phong Long thành, nếu như có người ở trong phòng sẽ nghe được từng tiếng rên rỉ khiến người ta đỏ mặt:

- Ư... A...

- Ưm... Chỗ đó... A, đã quá!

- Mạnh lên một chút! Ư...

- Song Nhi, lão phu không ngờ ngươi lại tài giỏi như vậy! Mau mạnh lên một chút nữa!

- Ai da! Tốt lắm! Tay nghề của ngươi rất khá nha.

...

- Ai u!

Thiên Mặc ngồi dậy xoa xoa lồng ngực, xương sườn của hắn đã hồi phục, nhưng là vẫn còn có cảm giác đau đớn. Ý thức của hắn cũng dần tỉnh táo. Đúng lúc này hắn lại nghe được liên tiếp mấy tiếng rên
nhỏ, nhưng là của đàn ông, hay nói chính xác hơn là của sư phụ tiện nghi của hắn, bỗng nhiên da gà của hắn bắt đầu nổi lên, trong đầu của hắn đang hiện lên câu hỏi:" chẳng lẽ sư phụ hắn gọi gái về phòng giải quyết!? ". Nhưng là khi hắn nghe tới từ " Song Nhi " trong tiếng sư phụ hắn thì nhất thời ngây ngốc tại chỗ, hắn còn tưởng là nghe lầm, liền ngồi ở đó một lúc dỏng tai nghe. Nếu như thần niệm của hắn có thể xâm nhập vào vách bên kia thì hắn cũng muốn thử một chút, chỉ là làm như vậy cũng không hay cho lắm. Cũng không đợi lâu nữa mà liên tiếp từ " Song Nhi" rót vào tai hắn. Đầu óc hắn như có một cơn lũ ùa vào, tai ù ù. Trên đầu hắn bốc khói trắng, tóc cũng bốc cháy ngùn ngụt. Dùng tốc độ nhanh nhất, Thiên Mặc phóng sang vách bên cạnh, trong miệng không nhịn được mà hét lớn:

- SƯ PHỤUUUUUU!

" Ầm", tấm rèm kia bị khí thế của Thiên Mặc đánh bay, một cảnh tượng trời đất đảo lộn hiện ra trước mắt Thiên Mặc: Sư phụ hắn đang nằm sấp trên giường và Song Nhi thì đang...ây da, Song tỉ của chúng ta đang mát xa đấm lưng cho Ninh lão mà Mặc ca cứ xồn xồn như chó cắn l..người!

- Tiểu tử, ngươi hét cái quần què gì?

- A! Không có gì! Sư phụ làm một cái cường giả thân thể cường hãn mà cũng đau lưng sao?

- Ngu! Không đau cũng tự làm đau mà để cho có người phục vụ cho sướng!

Thiên Mặc dù đầu óc thanh minh cũng phải mờ mịt trước câu nói của sư phụ hắn, cường giả thích ăn thịt nướng, lại muốn người khác đau lưng?

- Sư phụ chắc chắn có vấn đề nặng nề rồi!

Thiên Mặc cũng rất muốn nói câu đó nhưng là không dám, nếu hắn dám nói sợ rằng phải đi gặp nha sĩ trồng răng mới nha.

- Tướng công tỉnh lại rồi!

Song Nhi thấy Thiên Mặc tỉnh lại liền vui vẻ chạy tới bên cạnh Thiên Mặc, trong đôi tay xinh xắn của nàng lại huyễn hóa một thủy cầu, rồi ném lên đầu của Thiên Mặc.

- Đầu của tướng công lại bốc lửa, hay thật!

- Ừm! Ha ha ha, tướng công của nàng rất giỏi nha, tự đốt tóc luôn! Khụ khụ!

Thiên Mặc cười gượng, hôn Song Nhi một cái rồi nói:

- Đi, bây giờ tướng công nàng rất giàu có, chúng ta đi ăn vài món ngon!

Nói xong, Thiên Mặc lại kéo tay Song Nhi đi ra ngoài tức sạn tìm một cái tửu điếm.

- Thiên hương tửu điếm! Song Nhi, nàng thấy thế nào?

- Ừm, cũng được, vô đi còn đứng đây làm cái quần què gì?

Tất nhiên đây không phải câu trả lời của Song Nhi mà là của Ninh lão. Thiên Mặc trợn mắt nhìn Ninh lão cứ tự nhiên như người Hà Nội cất bước đi vào trong tửu điếm, hắn cũng chỉ còn biết cười khổ, nhìn sang Song Nhi cũng như vậy.

- Tướng công, chúng ta vào đi, đừng để sư phụ chàng chờ lâu!

- Được, cái lão già này chỉ được cái tham ăn, giống như Bạch Vũ!

Hai người đi vào thì đã có một cái tiểu nhị chạy tới dẫn tới một cái ghế lô tốt nhất, ở đó đã ngồi sẵn Ninh lão rồi, hiển nhiên là Ninh lão dặn dò tiểu nhị dẫn hai người Thiên Mặc tới đây. Thiên Mặc bất đắc dĩ ngồi vào, Song Nhi cũng ngồi bên cạnh hắn, chỉ là cái bàn này lớn mà ba người ngồi quá trống trải.

- Sư phụ, người gọi món chưa?

Thiên Mặc quay sang hỏi Ninh lão. Ninh lão cũng không có mở mắt mà tùy tiện trả lời:

- Chưa, ta còn đợi ngươi, dù sao hôm nay là ngươi trả tiền nha!

- Ừm! Được, để đệ tử gọi món!

Thiên Mặc liếc mắt qua sư phụ hắn rồi gọi lớn:

- Tiểu nhị!

- Có ta! Vị tiên sinh này muốn gì a? Có cần phải thực đơn lên không?

Thiên Mặc như có điều suy nghĩ sờ sờ cằm, sau khi nhìn nhìn sư phụ và Song Nhi liền mở miệng nói:

- Hôm nay phải ăn một bữa lớn! Ừm,không cần thực đơn làm gì cho phiền phức! Cho ta một đĩa rau luộc, một đĩa sau xào... Ừm, cần đồ uống nữa, cho ta một cốc nước lọc và ba cái vòi hút!

Thiên Mặc không nói thì thôi, hắn vừa nói xong liền hấp dẫn ánh mắt cổ quái của Song Nhi và tiểu nhị kia.

- Mặc quái, ngươi có muốn làm bạn với chiếc giường lâu năm không? Ta cho ngươi một đống linh ngọc, lại một đống mà ngươi kiếm được ở thị trấn kia nữa, cẩn thận ta lấy hết!

Thiên Mặc nghe tới đó liền giật thót, cũng không dám đùa giỡn nữa mà lớn miệng hét, thậm chí âm thanh của hắn còn có thể xâm nhập trận pháp cách âm truyền ra bên ngoài:

- Hừ, cho ta cá mập chiên xù nguyên con, cá sấu nướng nguyên con, thịt hổ xào tỏi, bào ngư hầm, cá voi luộc nguyên con, thịt hươu xào lá lốt, thịt bò rừng rang muối, tôm hùm om chuối, thịt voi hấp cách thủy! Cho từng ấy trước đã!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện