Mấy ngày tiếp theo đó, Thiên Mặc khi rảnh thì lại tới tìm sư phụ hắn cùng hỏi mấy vấn đề liên quan đến tu luyện, hoặc mấy chuyện đáng chú ý trong Thủy Châu đại lục này. Tối đến thì lại tiếp tục cuộc hành trình tìm em bé, thôi chuyện đó chuyện riêng tư của hai người, chúng ta cũng không nên đi vào soi mói làm gì.
Rốt cuộc hôm nay, Ninh lão lại gọi Thiên Mặc tới:
- Tiểu quái, chưởng môn sư huynh mới gọi ta về, dù sao lần này ta ra ngoài cũng đã lâu rồi!
- Sư phụ muốn đi?!
- Phải, ta phải trở về môn rồi! Được rồi, ngươi có muốn cùng ta trở về hay không?
Ninh lão nghiêm túc hỏi, cả đời lão chỉ thu một đệ tử như Thiên Mặc, tuy tên này có chút bất hảo nhưng là lão lại thích thế. Trong thâm tâm của lão vẫn mong Thiên Mặc có thể trở về Băng Phong môn cùng lão, chỉ là lão cũng biết chuyện đó là không nên chút nào. Thiên Mặc tất nhiên cũng biết suy nghĩ của sư phụ hắn, chỉ là hắn thật sự không làm được như vậy.
- Sư phụ, người cũng biết rồi...!
- Không có chuyện gì, sau này khi thấy thích hợp lại trở về, rèn luyện bên ngoài tuy nguy hiểm nhưng vẫn tốt hơn là ru rú trong tông môn, có sinh tử mới kích phát được tiềm năng bản thân!
- Đệ tử tất sẽ nhanh tới Băng Phong môn để tìm sư phụ!
Thiên Mặc cố làm ra một bộ vui vẻ nói.
- Ừm, vi sư biết ngươi thích luyện đan, ta có thứ này cho ngươi!
Ninh lão nói xong lại lấy ra một vật nhỏ như hạt sen, chỉ là cái hạt sen này vừa ra liền tản mát ra một sức nóng không nhỏ!
- Hỏa chủng!
Thiên Mặc kinh ngạc, dùng kiến thức của hắn tất nhiên là không biết, nhưng cũng nhờ vào vạn vật ngọc giản mà Thạch Nham sư phụ hắn để lại thì hắn mới biết cái gọi là hỏa chủng này.
- Cái hỏa chủng này là năm xưa ta vô tình nhặt được, chỉ tiếc là không thể làm sao cho nó phát triển được, mà ta cũng muốn luyện hóa nó chỉ là cái này hỏa chủng quá khó luyện hóa, không chịu nhận chủ. Thôi thì, vi sư cho ngươi, hẳn là ngươi sẽ có cách giúp nó phát triển, lại nói khi hỏa chủng này phát triển sẽ giúp việc luyện đan của ngươi tốt hơn!
Thiên Mặc nhận lấy hỏa chủng này, thần niệm của hắn vừa mới quét lên hỏa chủng thì ngay tức khắc nó lập tức biến mất. Thiên Mặc biến sắc, nhưng ngay lập tức hắn lại cảm nhận được hỏa chủng kia lại xuất hiện trong tử phủ của hắn, nằm bên cạnh Minh Châu và Tạo hóa giới. Thiên Mặc còn kinh nghi bất định thì hỏa chủng kia lại truyền ra ý muốn nhận hắn làm chủ, Thiên Mặc tuy ngạc nhiên nhưng vẫn là đem thần niệm luyện hóa, đặt lên hỏa chủng này một cái ấn kí, dù sao hỏa chủng này là tự nguyện cho nên hắn không mất bao lâu đã có thể làm xong rồi. Đồng thời sau khi để hỏa chủng nhận chủ thì một số thông tin từ nó cũng truyền vào ý thức Thiên Mặc, hỏa chủng này là mầm móng của Xích liên tâm hỏa, là một dị hỏa xếp thứ tư trong các loại dị hỏa.
Thiên Mặc cũng có chút vui mừng, hắn biết đây là hắn có tạo hóa hạt mầm cùng thiên minh cực châu thì cái cái này xích liên tâm hỏa mầm mống mới nhận hắn làm chủ, nhưng là vì cái gì cũng được, kết quả cuối cùng để hắn làm chủ cái hỏa chủng này là được.
- Sư phụ, hỏa chủng này nhận đệ tử làm chủ nhân rồi, nó là hỏa chủng của Xích liên tâm hỏa!
- Ừm!
Ninh lão gật gật, điều này lão cũng đoán trước được, lão biết trên người Thiên Mặc còn có bí mật khác, nhưng lão không quan tâm, bí mật của đệ tử lão cũng cũng là của lão. Nếu như đệ tử lão đã không muốn nói với lão thì cũng không cần phải nghĩ nhiều, tuy chưa tiếp xúc với Thiên Mặc thật lâu nhưng lão cũng có thể đại khái hiểu tính cách của tên đệ tử này, lúc có thể nói, nó sẽ nói thôi! Thiên Mặc tất nhiên cũng không muốn giấu với sư phụ hắn điều gì, chỉ là bí mật kia quá lớn, điều đó không có liên quan với tin tưởng hay không mà liên quan tới mạng nhỏ của hắn, ở thế giới này không có chuyện gì là không thể hoàn toàn. Sư phụ hắn tu vi cao nhưng cũng có kẻ tu vi cao hơn, ai biết được có ngày nào đó kẻ khác từ trí nhớ của sư phụ hắn điều tra ra bí mật của hắn, lúc đó hắn chạy trời không khỏi nắng. Nghĩ vậy nhưng là Thiên Mặc vẫn có chút áy náy trong lòng, đừng nhìn hắn với sư phụ này của hắn suốt ngày cãi nhau, thực ra tình cảm hai người đã vượt qua ranh giới thầy trò rồi, nói là cha con cũng không quá đáng!
- Được rồi, không cần nghĩ nhiều...
Nhìn thấy sự áy náy trong mắt Thiên Mặc, Ninh lão cười cười. Lại lấy ra một cái ngọc giản nói:
- Đây là một cái đao kĩ, đao kĩ này không có đẳng cấp, theo ta thấy, cái đao kĩ này thậm chí có thể trở thành một cái thần thông cũng không biết được, ngọc giản này là ta vô tình lấy được từ sư nương của ngươi, ta và sư nương đều không dùng đao, ngươi cầm đi!
Thiên Mặc theo bản năng đón lấy, cũng không có nói cảm ơn, giữa hai người đã không cần dùng những lời như vậy nữa.
Đúng lúc đó, cấm chế căn phòng cũng mở ra, bước vào là một cái dáng người xinh đẹp, chỉ là dáng đi có chút khập khễnh, không phải Song Nhi thì là ai.
- Sư phụ!
Song Nhi đi vào lại cúi chào Ninh lão, với nàng nghĩ, sư phụ của tướng công thì cũng là sư phụ nàng, vì vậy nàng cũng dứt khoát gọi Ninh lão bằng sư phụ.
- Được! Mau tới ngồi đi!
Nhìn dáng đi khập khễnh của Song Nhi, Ninh lão sờ mũi, hình như đây là lỗi của lão thì phải, mà khoan lão cũng đâu có làm gì đâu? Lão cũng chỉ có nói vài câu thôi! Trách là trách đệ tử của lão không biết chăm sóc thê tử của mình mới đúng! Thiên Mặc đứng dậy đỡ Song Nhi ngồi xuống, trong lòng hắn cũng có chút áy náy, lo tìm em bé trong mù mịt mà quên mất Song Nhi cũng là phái nữ, dù là tu sĩ, nhưng chuyện kia cũng không nên chạm vào để làm ảnh hưởng đến việc thụ thai, cho nên vẫn nhịn đau mà Song Nhi thì không nói, hắn cũng không có để ý, càng nghĩ lại càng trách bản thân. Chỉ là hai người hùng hục mấy đêm rồi mà kết quả thì vẫn chưa có. Song Nhi nhìn ánh mắt thâm thúy của Ninh lão lại đỏ mặt, lí do tướng công của nàng siêng năng làm việc như vậy cũng là do một câu nói của vị cực phẩm sư phụ này a.
Ninh lão ho khan, trong lòng tự an ủi là mình vì một sinh linh ra đời cho nên mới khuyên hai đứa trẻ, lão không có lỗi. Thiên Mặc đỡ Song Nhi ngồi xuống, hắn cũng ngồi một bên rồi mở miệng:
- Sư phụ, người về tông môn thì đem theo Song Nhi đi cùng, giúp đệ tử chăm sóc nàng ấy một chút.
- Tướng công không đi cùng sao?
Song Nhi nghe nói vậy liền kinh ngạc hỏi Thiên Mặc, với suy nghĩ của nàng thì sư phụ cùng đệ tử phải đi cùng chứ, ai lại
mỗi người một đường như vậy?
- Không, ta còn có việc phải làm, không thể đi cùng được, dù sao ta vẫn thích đi ra ngoài rèn luyện hơn, yên tâm, ta sẽ nhanh chóng tới tông môn đón nàng thôi!
Song Nhi gật đầu, tuy trong lòng nàng không có muốn rời xa Thiên Mặc chút nào nhưng cũng phải làm như vậy, nàng biết với tu vi của nàng mà đi cùng Thiên Mặc chì làm thêm gánh nặng, bên ngoài hung hiểm, thêm một gánh nặng là cơ hội sống sót lại càng ít. Mà nàng cũng không có khuyên bảo Thiên Mặc cùng theo sư phụ đi tới Băng Phong môn, nàng tuy lương thiện nhưng không ngố, ngược lại còn là một cô gái thông minh, mấy ngày qua, Thiên Mặc cũng có nói với nàng một số chuyện, nàng cũng biết trên người Thiên Mặc có những thứ đủ để oanh động thế giới này, lại nói nàng hiểu chí hướng của Thiên Mặc, hắn thích làm một tán tu tự do tự tại hơn là phải gò bó.
Thiên Mặc cũng nhìn ra sự lưu luyến trong lòng Song Nhi, đáng tiếc hắn còn không có cách khác. Tu vi của Song Nhi quá thấp, mà bên ngoài hung hiểm, hắn lại không thể lúc nào cũng có thể chiếu cố nàng, hắn thật sự sợ nàng lại gặp chuyện, lúc đó hắn có hối hận cũng không kịp, dù ở trong tạo hóa giới cũng có thể tu luyện nhưng dù sao nó vẫn chưa đầy đủ quy tắc, hắn sợ Song Nhi sẽ bị ảnh hưởng cho nên dứt khoát muốn Song Nhi đi theo sư phụ mình.
- Được, ta vẫn sẽ chờ tướng công như lúc chàng đi Lôi Vụ Sâm Lâm vậy!
- Cố gắng tu luyện, ta sẽ nhanh tới gặp nàng!
Thiên Mặc nói xong liền ôm Song Nhi vào lòng, chưa xa đã cảm thấy nhớ rồi.
- E hèm!
Ninh lão bên kia nhìn hai người tự nhiên như người Hà Nội liền ho khan một tiếng, lão dù gì cũng là thân trưởng bối, hai đứa trẻ này lại tùy tiện trước mặt lão như vậy cũng hơi quá sao?
Lúc này hai người Thiên Mặc mới ý thức được còn có Ninh lão ở đây, vội vàng buông nhau ra, Thiên Mặc thì không có vấn đề gì, nhưng Song Nhi nàng có chút xấu hổ.
- Được rồi! Song Nhi, đi thôi!
Ninh lão đứng dậy, khoát tay. Ba người cùng nhau tiến ra khỏi thành Phong Long. Lúc cách thành Phong Long mấy ki lô mét, ba người mới dừng lại. Thiên Mặc lấy ra một cái hộp ngọc đưa cho Ninh lão nói:
- Sư phụ, đây là một cái thiên niên thọ quả, có lẽ nó không có nhiều ích với sư phụ nhưng là biết đâu sẽ có ngày dùng tới.
Ninh lão nhận lấy hộp ngọc, trong lòng cũng có chút ấm áp. Thiên Mặc nói đúng, cái linh quả này còn không có ích lợi nhiều đối với lão, nhưng là đây cũng là tấm lòng của đệ tử hắn. Thiên Mặc cũng rất bất đắc dĩ, thứ tốt của hắn thì quá tốt đi, mà thứ không tốt lại nhiều, căn bản là không vừa vào mắt của sư phụ hắn, cho nên hắn chỉ biết lấy cái thiên niên thọ quả này mà thôi. Thiên Mặc lại lấy ra một chiếc nhẫn đưa cho Song Nhi:
- Song Nhi, trong này có chút tài nguyên tu luyện, là ta đã chuẩn bị cho nàng, nhớ tu luyện cho tốt.
Song Nhi đón lấy chiếc nhẫn, lại không nhiều lời, hai người đã là vợ chồng, cũng không cần phải nói lời thừa thãi làm gì. Thiên Mặc đã chuẩn bị cái nhẫn này từ mấy hôm trước, ở trong này có trăm triệu linh ngọc thượng phẩm, quan trọng hơn là đan dược. Có lẽ một tông môn lớn như Băng Phong môn, lại lấy thân phận của sư phụ hắn có lẽ sẽ không thiếu đan dược cho Song Nhi, chỉ là hắn tin tưởng những đan dược đó không tốt bằng đan dược của hắn, đan dược của hắn chuẩn bị cho Song Nhi đều là đan dược cực phẩm, kém nhất cũng là thượng phẩm, tạp chất trong đan ít,chất độc trong đan cũng ít. Phương pháp luyện đan của hắn lấy căn cơ từ Bất bại thần đế nhưng từ thiên phú ngộ thiên của hắn thì hắn đều có thể có những đan phương tốt nhất, thích hợp với hắn nhất.
- Đi thôi!
Ninh lão nói với Song Nhi, lấy ra một cái chân linh khí phi thuyền, làm Thiên Mặc cũng phải thèm thuồng. Nhìn thấy ánh mắt bất thiện của Thiên Mặc với cái phi thuyền của mình, Ninh lão thở dài, lấy ra một cái chân khí phi toa ném cho Thiên Mặc:
- Cho ngươi cái này, phi toa đó tốc độ không kém đâu!
Thiên Mặc vui mừng hốt phi toa vào tạo hóa giới, sau lại nhìn về Song Nhi, thấy nàng muốn khóc liền tiến lên an ủi nàng:
- Đừng khóc, nàng phải cười lên! Người ta nói một nụ cười bằng mười thang thuốc chuột, à không là mười thang thuốc độc, không đúng, là mười thang thuốc sâu...cũng không đúng, à là mười thang thuốc ngủ! Đúng rồi, là thuốc ngủ! Cười nhiều sẽ giúp chúng ta ngủ ngon hơn! Nhớ phải bảo trọng!
- Tướng công cũng bảo trọng!
- Đi thôi! Sướt mướt hồi rồi kéo mấy ngày cũng không đi được!
Ninh lão bên kia thấy hai người cứ qua qua lại lại liền có chút sốt ruột, thúc giục. Song Nhi lưu luyến nhìn Thiên Mặc rồi bước vào phi thuyên.
- Tiểu quái, nhớ bảo trọng, vi sư phải đi rồi, lần này ra ngoài ít chọc tai họa một chút, nên ẩn nhẫn thì ẩn nhẫn, ta cũng không thể theo ngươi như lần trước đâu!
Ninh lão trước khi lên phi thuyền liền nói một câu. Phi thuyền rung lắc một chút rồi biến mất, chớp mắt đã hiện ra ở chân trời rồi, quả nhiên là chân linh khí pháp bảo, tốc độ kinh người. Thiên Mặc dõi theo hình bóng phi thuyền cho tới khi mất hút rồi mới thu ánh mắt lại. Hắn kìm nén cảm xúc trong lòng xuống, hít sâu một hơi, phi thân lên, bay về phía vùng Vạn Dược Sơn, đến lúc hắn phải tới nơi đó để tìm cái cấm chế mà Miêu Trát kia nói rồi.
Con đường tu chân rộng mở
Sợ gì không có phần cho ta đi?!
( Đọc xong rồi thì nhấn " ta thích" giúp ta, không mất nhiều thời gian nhưng lại là động lực cho ta viết truyện, ta cũng đâu thu tiền gì đâu, nhấn một cái cũng đâu mất cái gì? Ta thấy hơn một trăm người đọc mà một chương cũng chỉ có mười mấy lượt thích à)