- Bái kiến Dịch Thái Thượng trưởng lão!
Tịch Diệt Thái Tử phảng phất như đối với Dịch Thiên Cơ rất kính trọng, khom người thi lễ một cái nói.
Giờ phút này tuy Dịch Thiên Cơ còn có chút tái nhợt, nhưng nhìn đã không có trở ngại, khí tức trên thân hắn đều biến mất, xem ra giống như lão giả bình thường, ánh mắt thâm thúy nhìn Khương Tư Nam cùng Tịch Diệt Thái Tử, khóe miệng mang theo có chút vui vẻ.
Thấy được Tịch Diệt Thái Tử, trong ánh mắt Dịch Thiên Cơ giống như đã hiện lên một tia tiêu điều, nói khẽ:
- Mười năm không thấy, Tiểu Hàn ngươi cũng lớn như vậy rồi! Tỷ tỷ ngươi bọn hắn... Có khỏe không?
Dịch Thiên Cơ có chút chần chờ, cuối cùng nhất vẫn hỏi.
- Dịch gia gia, tỷ tỷ của ta nàng... vẫn như cũ, tỷ phu những năm này suy nghĩ vô số biện pháp, đều không thể làm cho nàng thức tỉnh...
Ánh mắt của Tịch Diệt Thái Tử có chút ửng đỏ, giờ phút này phảng phất như tan mất xác ngoài lạnh như băng, thoạt nhìn mới như là một thiếu niên mười mấy tuổi.
- Vẫn như cũ sao?
Dịch Thiên Cơ thở dài một hơi, trong ánh mắt hiện lên một tia đau đớn, nói khẽ:
- Những năm này tỷ phu của ngươi đã thành Tịch Diệt Ma Môn phó môn chủ, tu vi bất phàm, chính yếu nhất là không có làm chuyện thương thiên hại lý gì, điểm này ta rất vui mừng! Về phần sự tình tỷ tỷ ngươi, tin tưởng ta, nhất định sẽ có biện pháp!
Tịch Diệt Thái Tử nhẹ gật đầu, nói:
- Dịch gia gia, tỷ phu của ta một mực nhớ lão nhân gia ngài dạy bảo, cũng không dám có một khắc quên, qua nhiều năm như vậy không có ở bên người ngài tận hiếu đạo, trong lòng hắn cũng rất hổ thẹn, kính xin ngài không nên trách hắn!
- Đứa nhỏ ngốc, ta sao lại trách hắn... Dù sao, sự tình mười năm trước, ta cũng không có biện pháp gì!
Sắc mặt Dịch Thiên Cơ có chút già nua, xóa đi đau đớn trong mắt, khẽ cười nói.
Nhìn sư tôn cùng Tịch Diệt Thái Tử đối thoại, trong nội tâm Khương Tư Nam có chút nghi hoặc, nhưng lại ẩn ẩn như đã minh bạch cái gì.
Nhìn bộ dạng hai người bọn họ, hình như là rất nhiều năm trước cũng đã nhận thức, hơn nữa nghe ý tứ lời này, ẩn ẩn cùng Đại sư huynh thần bí của mình, có chút quan hệ!
Dịch Thiên Cơ chứng kiến vẻ nghi hoặc trên mặt Khương Tư Nam, nhẹ nhàng nói:
- Tư Nam, ngươi không phải muốn biết sự tình Đại sư huynh của ngươi sao? Hôm nay thừa dịp Tiểu Hàn ở chỗ này, ta sẽ nói cho ngươi biết...
Ánh mắt của Dịch Thiên Cơ phảng phất như nhìn về chỗ sâu trong hư không, lóe ra một tia hoài niệm.
- Mười năm trước, Đại La Thiên Tông ta có hai đại tuyệt thế thiên tài, được xưng là hi vọng tương lai của Đại La Thiên Tông, một là đệ tử của đệ nhất Thái Thượng trưởng lão Đế Nhất, một người khác chính là Đại sư huynh ngươi Mộng Thương Sinh!
Ánh mắt của Khương Tư Nam lóe lên.
- Nguyên lai Đại sư huynh thần bí của mình, gọi là Mộng Thương Sinh!
- Đế Nhất là Tiên Thiên Đạo thể, trời sinh thân cận vạn đạo, thiên phú kinh người, tốc độ tu luyện cực nhanh, mà Đại sư huynh của ngươi chỉ là một phàm thể, không có thể chất đặc thù gì, nhưng mà ngộ tính kinh người, bất luận thần thông gì đến trong tay hắn, rất nhanh liền có thể bị hắn nắm giữ tinh túy, tu luyện tới viên mãn, năm đó cũng là đệ tử ta cực kì kiêu ngạo!
Khóe miệng Dịch Thiên Cơ mang theo vẻ mĩm cười, tiếp tục nói:
- Nhưng mà, mười năm trước ở trong Chân Tiên di tích thí luyện, Đại sư huynh của ngươi đã yêu một nữ tử, là tỷ tỷ của Tiểu Hàn Đoan Mộc Sương, nhưng mà Đoan Mộc Sương là con gái của Tịch Diệt Ma Môn Môn Chủ, lúc ấy chính ma đối lập, làm sao có thể cho phép chuyện như vậy xuất hiện!
Khóe miệng Dịch Thiên Cơ lóe ra vẻ trào phúng nhàn nhạt.
- Về sau
đệ nhất thiên hạ tông Ngũ Hành Thánh Tông ra mặt, yêu cầu Đại sư huynh của ngươi cùng Đoan Mộc Sương phân rõ giới hạn, hơn nữa muốn tự tay giết nàng, Đại sư huynh của ngươi chí tình chí nghĩa tự nhiên không chịu, vì vậy cùng với bọn người Ngũ Hành Thánh Tông náo tách ra!
- Lúc ấy Đoan Mộc Sương cùng Tiểu Hàn đang ở trên Thiên Đạo Phong ta, Ngũ Hành Thánh Tông liên hiệp Nhật Nguyệt thần giáo cùng đệ nhất Thái Thượng trưởng lão đồng thời bức bách, ngay cả chưởng giáo Chân Nhân cũng rất khó xử, lúc ấy Tịch Diệt Ma Môn Môn Chủ Đoan Mộc Cuồng, liên hợp Huyết Ma Tông cùng U Minh Cung, đại quân tiếp cận, yêu cầu Đại La Thiên Tông thả Đoan Mộc Sương cùng Tiểu Hàn!
Mắt thấy chính ma đại chiến hết sức căng thẳng, hơn nữa loại đại chiến này cũng là tộc ta tuyệt đối không cách nào thừa nhận, nếu lưỡng bại câu thương, dĩ nhiên sẽ tiện nghi Ma tộc nhìn chằm chằm dưới mặt đất, cuối cùng chưởng giáo Chân Nhân gian nan làm ra quyết định, thả Đoan Mộc Sương cùng Tiểu Hàn, hơn nữa trục xuất Đại sư huynh ngươi ra Đại La Thiên Tông!
Tịch Diệt Thái Tử, cũng là Đoan Mộc Hàn tiếp lời, thanh âm lạnh lùng nói:
- Vốn chuyện này như thế kết thúc, tự nhiên không còn gì tốt hơn, nhưng mà trên đường tỷ tỷ của ta cùng tỷ phu xuống núi, bầy cẩu tạp chủng Ngũ Hành Thánh Tông kia vậy mà đột hạ sát thủ, muốn giết tỷ tỷ cùng tỷ phu, tỷ tỷ vì tỷ phu ngăn cản tất cả công kích, lại làm kinh mạch đứt đoạn, ba hồn bảy vía bị đánh tan!
- Tỷ phu cũng nổi giận, ở dưới Dịch gia gia bảo vệ, mưu phản Đại La Thiên Tông, cha ta cũng triệt để cuồng bạo, cùng Đại La Thiên Tông còn có Ngũ Hành Thánh Tông đại chiến, chết rất nhiều người, máu chảy thành sông, Thiên Địa biến sắc, làm cho mười năm này chính ma đối địch càng ngày càng lợi hại!
- Về sau, tỷ phu bảo vệ tỷ tỷ đến Tịch Diệt Ma Môn, tuy tỷ tỷ bị cha ta dùng pháp lực vô thượng giam cầm hồn phách, nhưng lại không cách nào để chúng một lần nữa dung hợp, làm cho tỷ tỷ những năm này một mực ở vào trạng thái giả chết, tỷ phu mười năm này cũng nghĩ hết phương pháp, nhưng không thể thành công!
Thanh âm của Đoan Mộc Hàn lạnh như băng, mang theo cừu hận thấu xương, thanh âm hắn lạnh lùng nói:
- Cho nên ta thề, cả đời này nhất định phải tàn sát hết người Ngũ Hành Thánh Tông, vì tỷ tỷ của ta báo thù!
Dịch Thiên Cơ cũng thở dài một hơi nói:
- Mười năm trước sự kiện kia, cũng được xưng là Đại La chi kiếp, trong đó lục đục với nhau, ngươi chết ta sống, âm thầm tính toán không biết có bao nhiêu, lúc ấy ngoại trừ Yêu tộc, Tiên Tông, Ma Môn thậm chí là Ma tộc dưới mặt đất đều có người cuốn vào, có thể nói sự tình Đại sư huynh của ngươi cùng Đoan Mộc Sương chỉ là một lời dẫn, cuối cùng nhất làm cho hắc thủ phía sau màn ra tay, ta tìm mười năm, thẳng đến gần đây mới có một chút manh mối.