Thanh âm mấy người đệ tử này vừa ra, cũng không có bất kỳ ý khiêu khích, ngược lại trong ngôn ngữ mang theo đầy đủ tôn kính, chỉ là trong ánh mắt trêu tức lại có chút kỳ quái.
Sắc mặt của Khương Tư Nam lạnh nhạt mà bình tĩnh, không hề bận tâm, căn bản không có ai biết hắn đang suy nghĩ gì.
Vân Hi đứng ở bên người Khương Tư Nam, mùi thơm thiếu nữ xông vào mũi, nhẹ nhàng nói:
- Khương sư huynh, bọn Ngoại Môn Đệ Tử đối diện này, ngoại trừ thanh niên ôm kiếm kia ra, mặt khác đều không phải người trên Sơn Hà Bảng.
- Thanh niên ôm kiếm kia tên là Ân Huyết Kiếm, trên Sơn Hà Bảng bài danh hai trăm linh tám, bản thân tu luyện có vài loại tiểu thần thông, đều đã đến viên mãn, am hiểu nhất đúng là kiếm đạo thần thông, cộng thêm Huyết Kiếm thuật quỷ dị, nếu đánh với hắn, ngươi phải cẩn thận một chút.
Khương Tư Nam nhìn Vân Hi mỉm cười, tiểu nha đầu lại có chút thẹn thùng cúi đầu.
- Liền đám củi mục các ngươi, cũng muốn khiêu chiến thiếu gia nhà ta? Cũng không trở về soi mặt vào trong nước tiểu xem mình có bao nhiêu cân lượng, có bản lĩnh trước cùng ta đến đánh, ta cam đoan đánh không chết các ngươi!
Lý Kim Long lên tiếng, xùy cười một tiếng nói.
Nếu cảnh giới ngang nhau, Thiên Đạo Phong chỉ có hắn và Khương Tư Nam là Chân Thiên Cảnh, Lý Kim Long tự nhiên biết rõ thiếu gia nhà mình lợi hại, đây chính là ngay cả Anh Thiên Cảnh Đại Yêu cũng có thể hàng phục, làm sao có thể để ý những Ngoại Môn Đệ Tử này?
Những người này nói luận bàn, trên thực tế không biết có ý xấu gì, Lý Kim Long tự nhiên không thể nhẫn nhịn.
Lâm Phong khinh thường liếc nhìn Lý Kim Long nói:
- Ngươi xem như cái thứ gì? Bất quá là một nô bộc, cũng dám ở trước mặt chúng ta làm càn? Chúng ta muốn tìm là chủ tử của ngươi, không phải ngươi, ngươi còn chưa đủ tư cách!
Lý Kim Long lập tức giận dữ nói:
- Ngươi cái tiện nhân vong ân phụ nghĩa này còn có mặt mũi tới đây? Nếu không phải thiếu gia nhà ta, ngươi sớm đã chết ở trong Đại Hoang Sơn, lão tử coi như là nô bộc của thiếu gia, nhưng mà lão tử trung thành và tận tâm, so với tiện nhân ngươi còn mạnh hơn trăm lần vạn lần, có gan ngươi đi ra cùng ta đấu?
Lý Kim Long vốn là nhân vật không dễ chọc, nhanh mồm nhanh miệng, ở trong thế tục đã sớm tôi luyện vô cùng linh hoạt, ở đâu quản Lâm Phong là ai, mắng hắn máu chó xối đầu.
Sắc mặt Lâm Phong trở nên tái nhợt, ngón tay run rẩy chỉ vào Lý Kim Long, ánh mắt giống như muốn phun ra lửa, lạnh lùng nói:
- Lớn mật! Ngươi cái nô bộc thấp kém này, dám cùng ta nói như vậy, ta... Ta...
Nhưng Lý Kim Long lại không ăn hắn một bộ này, cười nhạo nói:
- Ta cái gì ta, có bản lĩnh ngươi cắn ta a?
- Ta muốn giết ngươi!
Lâm Phong lập tức thất khiếu toát ra khói xanh, trong nội tâm bị lửa giận tràn ngập, thân hình lóe lên, đột nhiên đánh về phía Lý Kim Long.
- Ha ha ha, tới tốt, xem Kim Long đại gia ta đến sửa chữa tiểu tiện nhân ngươi!
Lý Kim Long vui mừng không sợ, cười to một tiếng cũng lập tức xông tới.
Lâm Phong lửa giận công tâm, pháp lực toàn thân phún dũng, một quyền nén giận như tinh thần rơi đập, cấp tốc oanh về phía Lý Kim Long, Lý Kim Long cũng một quyền đập phá lên.
Chỉ là nắm đấm của Lý Kim Long thoạt nhìn rất kỳ dị, phảng phất như có vô số phù văn đang lóe sáng, óng ánh lập lòe.
Oanh!
Hai quyền chạm nhau, phù văn nổ tung, hào quang hoa mỹ sáng chói bắn ra bốn phía, hai thân ảnh đồng thời chấn động, bị cự lực chấn thối lui.
Chỉ bất đồng chính là, Lý Kim Long lui lại mấy bước liền đứng vững vàng thân hình, mà Lâm Phong thì lui về phía sau
vài chục bước.
- Loại phế vật như ngươi, ngay cả ta cũng không bằng, cũng dám khiêu chiến thiếu gia nhà ta?
Lý Kim Long một quyền đắc thủ, trong nội tâm đại định, lại bắt đầu chế ngạo Lâm Phong.
Lâm Phong mặt tím tím xanh xanh, trong nội tâm kinh sợ nảy ra, hắn thật không ngờ, mình lại bị một nô bộc đánh lui, còn rơi vào hạ phong, hơn nữa giờ phút này nghe Lý Kim Long nói, phổi cũng sắp bị chọc giận nổ!
Lý Kim Long là Thiên Phù thể, phối hợp Thần Phù Kinh, chẳng những tốc độ tu luyện cực nhanh, hơn nữa chiến lực càng đến hậu kỳ càng cường đại.
Hôm nay mặc dù chỉ là giai đoạn Trúc Cơ, Thiên Phù thể thần diệu cũng chưa hoàn toàn triển lộ ra, nhưng mà đối phó một Lâm Phong cùng cảnh giới, vẫn là rất dễ dàng.
Nếu không, Thiên Phù thể cũng không có khả năng có danh xưng Thánh Thể, đến hậu kỳ hậu tích bạc phát, coi như là so với Ngũ Hành Thánh Thể cũng không kém mảy may.
- Ngươi cái nô bộc đê tiện này, cũng dám ra tay với ta? Cũng được, hôm nay ta muốn cho chủ nhân của ngươi nhìn xem, chó dám tùy tiện cắn người, chỉ có chết!
Trong ánh mắt Lâm Phong lộ ra một đạo sát cơ sâm lãnh, bờ môi cực mỏng lộ ra càng thêm cay nghiệt, pháp lực toàn thân hắn chấn động, một đạo tinh thần sáng chói mang tất cả tứ phương, làm nổi bật cao quý mà lạnh lùng.
Oanh!
Lâm Phong đột nhiên xông lên trời, pháp lực trên người tản ra một cỗ khí tức tinh thần mênh mông, phảng phất như trong tối tăm vượt qua hư không, sinh ra một loại liên hệ thần bí.
- Thiên Cương Địa Sát quyền, đi chết đi!
Lâm Phong nổi giận gầm lên một tiếng, quyền mang như tinh thần, cấp tốc đánh úp lại, hóa thành một đạo lưu quang mênh mông, trong lúc đó như có một trăm lẻ tám viên tinh thần hư ảnh thoáng hiện.
- Ồ? Dĩ nhiên là một loại tiểu thần thông vận dụng Tinh Thần Chi Lực?
Ánh mắt của Khương Tư Nam lóe lên, có chút kinh ngạc, hắn bỗng nhiên nghĩ tới Tứ Tượng thần quyền, dùng Tứ Tượng 28 tinh thần thần lực làm nguyên, cùng Lâm Phong trước mắt thi triển Thiên Cương Địa Sát quyền ngược lại là cực kỳ tương tự, hơn nữa cả hai tầm đó giống như có một loại liên hệ thần bí.
Loại tiểu thần thông này, cũng là một trong hơn vạn loại tiểu thần thông của Thần Thông Sơn, Khương Tư Nam lập tức liền từ trong một huyệt khiếu tìm được phù lục của tiểu thần thông này.
- Là thần thông pháp môn của Nhật Nguyệt thần giáo sao? Tinh Thần Điện, Nhật Nguyệt thần giáo, thần thông tương tự như thế, hẳn là ở trong đó có liên hệ đặc biệt gì sao?
Khương Tư Nam thì thào tự nói, trong ánh mắt có một tia hiểu rõ.
Lý Kim Long chứng kiến một quyền dẫn động Chu Thiên tinh thần kia, lại vui mừng không sợ, trong ánh mắt phù văn sáng chói lập loè, đồng dạng là một quyền oanh lên.
Trên quả đấm của hắn, như có vô số phù văn kỳ dị lập loè, thoạt nhìn hào quang mờ mịt, có một loại ý cảnh thần kỳ mà mờ ảo.