Nhóm: Liliana
Nguồn:
- ---------------
Hắc Long Vương cùng Bạch Đà Vương khóe miệng run rẩy, trong nội tâm đều thầm mắng Trọng Lê lão gia hỏa vô sỉ.
Một Không Gian Bí Cảnh khả năng ẩn chứa tài nguyên thật lớn, thậm chí có thời kỳ Thượng Cổ lưu lại bảo vật cùng truyền thừa, coi như là Ngũ Hành Thánh Tông gia đại nghiệp đại, cũng không có khả năng không muốn Không Gian Bí Cảnh này.
Mấu chốt nhất chính là, Hắc Long Vương cùng Bạch Đà Vương đều từng nghe nói, Trọng Lê trong khoảng thời gian này khắp nơi săn giết Huyết Ma tộc, thu thập huyết mạch cùng thần hồn của Huyết Ma tộc, hình như là tu luyện thần thông gì đó, nhưng mà dù ở thế giới dưới lòng đất, Huyết Ma tộc cũng cực kỳ thưa thớt, Huyết Ma tộc dùng huyết mạch đến quyết định tiềm lực, địa vị cùng tu vi chiến lực, trong thế giới dưới lòng đất, Huyết Ma tộc huyết mạch tinh khiết càng đã sớm diệt tuyệt.
Cho nên khi Trọng Lê nghe nói Tam Tiên Đảo xuất hiện một Huyết Ma tự xưng Huyết Tổ, còn độc kháng hơn mười đại năng Thông Thiên Cảnh không rơi vào thế hạ phong, lập tức liền tác động thần kinh của hắn.
Tuy trong nội tâm Bạch Đà Vương âm thầm phỉ báng, nhưng vẫn mặt mỉm cười nói:
- Trọng Lê đạo hữu vì Chân Cương giới an nguy, muốn đích thân chém giết Huyết Ma tự nhiên là một chuyện tốt, không bằng liền để cho chúng ta đi trước phá vỡ phong ấn kia như thế nào?
Trọng Lê nhàn nhạt nhẹ gật đầu, nhìn cũng không nhìn mọi người, coi như là Hắc Long Vương cùng Bạch Đà Vương cũng không có bị hắn để vào mắt.
Oanh!
Một đạo kim quang sáng chói từ trong tay Trọng Lê bay ra, sau một khắc hư không lập tức bị xé nứt, xuất hiện một lỗ hổng cự đại, kim sắc Long liễn mang theo đám người Ngũ Đức Chân Nhân, lóe lên hào quang, liền tiến vào trong đó.
Hắc Long Vương cùng Bạch Đà Vương không khỏi cười khổ một tiếng.
Quả nhiên thực lực mạnh có thể tùy hứng, như loại thủ đoạn xé rách không gian này, hai người bọn họ dốc sức liều mạng hao phí Bản Nguyên cũng có thể thi triển ra, nhưng tuyệt sẽ không nhẹ nhõm như Trọng Lê.
Bọn hắn vẫn là thành thành thật thật mang theo người Hắc Long phủ cùng Bạch Đà phủ, từ trên tế đàn mở ra Không Gian Chi Môn, tiến nhập trong đó.
Đợi đến lúc Tam đại Vương giả đi vào, những người khác mới thở dài một hơi, đồng thời trong ánh mắt cũng lộ ra thần sắc kích động, đều tranh trước đoạt sau phóng về phía tế đàn.
Đi theo đằng sau Tam đại Vương giả, coi như là kiếm không đến thịt, cũng có thể húp chút nước a.
Tế đàn không ngừng có hào quang lập loè, một đám lại một đám cường giả chen chúc tới, đều tiến nhập trong Bí cảnh.
Hôm nay Bí cảnh hoàn toàn biến thành một không gian rất bình thường, trống trải, hơn nữa bởi vì bẫy rập của Long Hoàng, nhấc lên một hồi hư không phong bạo, làm cho biên giới không gian có chút khe hở xuất hiện, có mấy Tu Chân giả Anh Thiên Cảnh, không cẩn thận va chạm vào khe hở, ngay cả kêu thảm thiết cũng không có cơ hội, đã bị xé rách thành mảnh vỡ.
Tam Tiên lão tổ cùng Tam đại Môn Chủ giờ phút này đã hoàn toàn quăng về phía Ngũ Hành Thánh Tông, tuy bọn hắn là chủ nhân của không gian bí cảnh này, nhưng mà tình thế so người cường, bọn hắn cũng không thể không cúi đầu vì tông môn mình tìm kiếm một chỗ che chở.
- Khởi bẩm Trọng Lê đại nhân, mấy ngày nay phong ấn cũng không có dị trạng gì, không có người đi ra, Khương Tư Nam cùng Huyết Ma khẳng định còn ở trong đó, chỉ là không biết hắn có bị Huyết Ma hoàn toàn đoạt xá hay không!
Tam Tiên lão tổ cung kính nói với Trọng Lê.
- Ta đã biết, ngươi lui ra đi!
Thanh âm đạm mạc của Trọng Lê truyền đến, hắn ngay cả nhìn Tam Tiên lão tổ cũng không có nhìn, ánh mắt đều đặt ở trên phong ấn, lộ ra một tia kỳ dị.
Con mắt Trọng Lê biến thành vàng ròng, lạnh lùng mà thần bí, không mang theo một tia cảm tình, hơn nữa từ trong đó hiện ra phù văn, giống như muốn nhìn thấu những phù văn kia.
- Phong ấn thật kỳ dị! Vậy mà ngưng kết đại trận mênh mông thành vô số phù văn, phong cấm cả phiến không gian, thật sự là hảo thủ đoạn, cái này quả nhiên là phong ấn từ thời kỳ Thượng Cổ!
Trong ánh mắt Trọng Lê lộ ra một tia hưng phấn, như nhặt được chí bảo, không coi ai ra gì bắt đầu nghiên cứu.
Đạo phong ấn kia là một màn sáng cực lớn, phảng phất như phong bế một thế giới,
phía trên có rất nhiều phù văn huyền ảo lượn lờ, rậm rạp chằng chịt, không biết có mấy vạn viên, ẩn chứa phong cách cổ, lẫn nhau tổ hợp, lại để cho cả phiến không gian biến thành một khối nghiêm chỉnh, vô cùng chắc chắn, dù có thủ đoạn xé rách không gian cũng căn bản phá không mở.
Trọng Lê từ trên kim sắc Long liễn phiêu nhiên rơi xuống, vươn tay ra vuốt ve phù văn trên phong ấn, lập tức thì có rất nhiều hào quang lập loè, muốn hủy diệt bàn tay của hắn, như Lôi Đình cuồng bạo, nhưng mà trên bàn tay của Trọng Lê phảng phất như có một tầng quang mang nhàn nhạt bao trùm, chỉ khẽ run lên, những phù văn kia liền hoàn toàn nổ tung.
Trọng Lê từng điểm từng điểm vuốt ve những phù văn kia, phảng phất như vuốt ve khuôn mặt Nữ Thần âu yếm, trong ánh mắt tràn đầy cuồng nhiệt.
- Quá thần bí rồi, nguyên lai là như vậy...
Ở trong ánh mắt Trọng Lê, những phù văn kia phảng phất như sống lại, giảng thuật đủ loại Thiên Địa ảo diệu.
Thời gian từng điểm từng điểm đi qua, đến cuối cùng Hắc Long Vương cũng có chút không kiên nhẫn được nữa.
- Trọng Lê đạo hữu, ngươi có thể phá vỡ những phong ấn này sao?
Thanh âm của Hắc Long Vương lập tức cắt đứt mạch suy nghĩ của Trọng Lê, để cho sắc mặt hắn phát lạnh, đột nhiên quay đầu lại nhìn Hắc Long Vương, trong ánh mắt tràn đầy bạo ngược.
Trong lòng Hắc Long Vương căng thẳng, không biết Trọng Lê bị gì, lập tức đề phòng.
Trong ánh mắt Trọng Lê hào quang biến ảo, cuối cùng hàn mang biến mất, thản nhiên nói:
- Phá vỡ phong ấn tự nhiên không khó, bất quá nếu ngươi còn dám đánh gãy ta, chớ có trách ta không khách khí!
- Ngươi...
Sắc mặt Hắc Long Vương phát lạnh, tuy hắn kiêng kị trận pháp thần bí của Trọng Lê, nhưng mà không có nghĩa là hắn sẽ e ngại, bộ dạng không coi ai ra gì của Trọng Lê đã sớm để cho trong lòng của hắn nén giận.
Bạch Đà Vương xem xét không đúng, vội vàng khích lệ Hắc Long Vương.
Trọng Lê lạnh lùng cười cười, lúc này mới đi tới trước phong ấn, hai tay của hắn ngưng kết ra một loại ấn quyết kỳ dị, chậm rãi ở trong hư không di động, cuối cùng hào quang càng ngày càng sáng chói, tạo thành một loại pháp trận kỳ dị, thoạt nhìn cực kỳ tinh xảo.
Phù văn trên phong ấn phảng phất như bị dẫn động, chậm rãi run rẩy thoáng một phát, một phù văn bay ra pháp trận, sau đó là thứ hai, cái thứ ba... Vô cùng vô tận, hào quang rực rỡ tươi đẹp chói mắt.
Có thể thấy được Trọng Lê cũng không dễ dàng, hai tay của hắn cũng hơi có chút run rẩy, có thể thấy được duy trì pháp trận này rất gian nan, nhưng mà theo những phù văn kia chui vào trong pháp trận, pháp trận bắt đầu tản mát ra Ngũ Sắc Thần Quang, hơn nữa có một loại ánh sáng bất hủ chói lọi lưu động, trong ánh mắt Trọng Lê cũng lộ ra một tia kinh hỉ.
Những người khác cũng đều nhìn ra, những phù văn này rất bất phàm, hẳn là bảo vật nào đó bị Trọng Lê thu vào, chỉ là bọn hắn cũng không nhận ra cũng không có loại thủ đoạn này.
Cũng không lâu lắm, đợi đến một viên phù văn cuối cùng triệt để chui vào trong pháp trận, pháp trận mới run rẩy bay vào trong cơ thể Trọng Lê, Trọng Lê cũng hít sâu một hơi.
Oanh!
Đã không có những phù văn kia chèo chống, phong ấn lập tức như tấm gương phá vỡ ra, lộ ra một hư không thông đạo.
- Chư vị, phong ấn này là Ngũ Hành Thánh Tông ta phá vỡ, người Ngũ Hành Thánh Tông ta đi vào trước, các ngươi không có ý kiến gì chứ?
Thanh âm của Trọng Lê lạnh lùng truyền đến, những thân ảnh kích động kia lập tức ngừng lại.