Nhóm: Liliana
Nguồn:
- ------------
Hỏa Nguyên thân mặc đạo bào xích sắc, phía trên nhiều đóa hỏa diễm dâng lên, có phù văn nhàn nhạt lập loè, lượn lờ lấy hào quang sáng chói, thoạt nhìn có chút bất phàm.
Hơn nữa hắn vốn cực kỳ cao lớn anh tuấn, trên mặt cười ôn hòa, để cho mấy nữ đệ tử Đan Khí Tông cũng nhịn không được lộ ra hoa si.
Nụ cười trên mặt Hỏa Nguyên càng đậm, thậm chí để Khương Tư Nam cảm thấy một cỗ hư giả.
- Khương sư đệ chớ khiêm tốn, Thiên Cơ Trận Vương danh tiếng uy chấn thiên hạ, ngươi có thể bái lão nhân gia làm môn hạ, nói rõ thiên tư bản thân tuyệt đối là siêu phàm thoát tục, bất quá theo ta được biết, lúc này đây Thần Ma cổ chiến trường mở ra đến bây giờ, vẫn chưa nghe nói qua đệ tử Đại La Thiên Tông tiến đến, Khương sư đệ có tính toán gì không? Tuy ngươi chiến lực bất phàm, nhưng mà trong Thần Ma cổ chiến trường này nguy cơ trùng trùng, không bằng cùng chúng ta hành động như thế nào?
Đào Nhã cùng Thủy Linh Nhi cũng con mắt sáng ngời, lên tiếng khuyên:
- Đúng vậy a, Khương sư đệ, ngươi liền cùng Đan Khí Tông chúng ta chung một chỗ hành động a, lẫn nhau tầm đó còn có thể chiếu ứng!
Khương Tư Nam càng nhìn dáng tươi cười của Hỏa Nguyên, càng cảm giác được có một cỗ hư giả cùng địch ý mãnh liệt, thậm chí ở trong địch ý đã diễn sinh ra một tia sát cơ.
Khương Tư Nam nghĩ nghĩ vẫn lên tiếng nói:
- Đa tạ Hỏa sư huynh cùng Đào sư tỷ hảo ý, chỉ là tại hạ một người độc hành đã quen, hôm nay Đào sư tỷ các nàng cũng an toàn, tiểu đệ liền cáo từ, sau này chúng ta còn gặp lại!
Tuy không biết tại sao Hỏa Nguyên lại đối với mình sinh ra sát cơ, nhưng mà Khương Tư Nam cảm giác được vẫn là nhanh ly khai thì tốt hơn, nếu không rất có thể sẽ xuất hiện biến cố.
Nhất là Hỏa Nguyên cùng mấy trưởng lão Đan Khí Tông, tất cả đều là đại năng Thông Thiên Cảnh, tuy chiến lực của mình cường đại, nhưng khẳng định vẫn không thể địch nổi.
- Chậm đã!
Ngay thời điểm Khương Tư Nam muốn đi, thanh âm của Hỏa Nguyên truyền tới.
Khương Tư Nam quay đầu lại, có chút nghi hoặc nhìn Hỏa Nguyên.
Trên mặt Hỏa Nguyên vẫn treo nụ cười ôn hòa, về phía trước phóng ra vài bước, khẽ cười nói:
- Khương sư đệ đã muốn một người đi thăm dò Thần Ma cổ chiến trường, ngu huynh cũng không ngăn trở, chỉ là hi vọng Khương sư đệ có thể lưu lại đồ vật của Đan Khí Tông ta!
- Đồ vật của Đan Khí Tông?
Khương Tư Nam sững sờ, sau đó giống như cười mà không phải cười nói:
- Tiểu đệ ngu dốt, không biết Hỏa sư huynh nói đồ vật của Đan Khí Tông là cái gì?
Coi như là Đào Nhã, Thủy Linh Nhi cùng một đám đệ tử Đan Khí Tông cũng có chút nghi hoặc nhìn Hỏa Nguyên, không biết hắn có ý gì.
Hỏa Nguyên thản nhiên, chậm rãi nói:
- Các vị trưởng lão, các vị sư đệ, mọi người đều biết, một kiện chí bảo trọng yếu nhất của Đan Khí Tông ta, Đan Khí Lệnh đã thất lạc rất nhiều năm, trải qua vô số tiền bối tông môn cố gắng, những năm này cũng mới tìm về Khí Lệnh, nhưng mà Đan Lệnh vẫn không biết tung tích!
Thời điểm Hỏa Nguyên vừa nói đến Đan Khí Lệnh, trong nội tâm Khương Tư Nam liền thầm nghĩ hư mất, có khả năng bị phát hiện rồi.
Trong tay Hỏa Nguyên lóe lên hào quang, xuất hiện một lệnh bài phong cách cổ xưa, lượn lờ lấy Xích Hà sáng chói, lộ ra cực kỳ kỳ dị, đang phát ra hào quang.
- Đây là Tiểu Đan Khí Lệnh, mọi người đều biết, Tiểu Đan Khí Lệnh tổng cộng có ba cái, là Đan Khí Lệnh phó lệnh, được chưởng giáo Chân Nhân ban cho Diệp sư muội, Kim sư huynh còn có ta, nhưng mà Tiểu Đan Khí Lệnh có một tác dụng, là thời điểm cảm nhận được khí tức Đan Khí Lệnh chính thức, sẽ phát ra hào quang!
Hỏa Nguyên nhàn nhạt nói, ánh mắt nhìn thẳng Khương Tư Nam, lộ ra một tia phong mang vô cùng lợi hại.
- Tiểu Đan Khí Lệnh này ở thời điểm ta gặp được Khương sư đệ, bắt đầu phát sáng lên, cho nên ta có lý do hoài nghi, Đan Lệnh chính thức ngay ở trong tay Khương sư đệ! Khương sư đệ, ngươi cứ nói đi?
Trên mặt Hỏa Nguyên vẫn treo dáng tươi cười nhàn nhạt, nhưng mà ánh mắt đã bắt đầu lạnh xuống.
- Cái gì?
Tất cả đệ tử Đan Khí Tông cùng mấy trưởng lão,
trên mặt đều lộ ra thần sắc vô cùng khiếp sợ, lên tiếng kinh hô.
Chỉ có đệ tử Đan Khí Tông mới biết ý nghĩa của Đan Khí Lệnh, đó là ý nghĩa cùng tiêu chí để Đan Khí Tông tồn tại, cũng là chí bảo vô thượng của cả Đan Khí Tông.
Từ vạn năm trước trận đại chiến kia, Đan Khí Lệnh liền thất lạc, những năm gần đây Đan Khí Tông vô số cố gắng cũng mới tìm về Khí Lệnh, nhưng mà Đan Lệnh vẫn không thấy bóng dáng.
Mà Đan Khí Lệnh, chỉ có Đan Lệnh cùng Khí Lệnh tương hợp, mới có thể chính thức phát huy ra tác dụng, nghe nói thời điểm Đan Khí Lệnh tề tụ, chính là thời điểm số mệnh của Đan Khí Tông đoàn tụ!
Hôm nay đột nhiên nghe nói Đan Lệnh rất có thể ở trước mắt, bọn hắn sao sẽ không kích động?
Một lão giả già nua, toàn thân tản ra tử khí, trên mặt tràn đầy nếp nhăn, giờ phút này chăm chú nói với Hỏa Nguyên:
- Hỏa Nguyên, ngươi xác định Đan Lệnh ở trên người tiểu tử này?
Hỏa Nguyên liếc nhìn Khương Tư Nam, gật đầu nói:
- Ta có chín thành nắm chắc, Tiểu Đan Khí Lệnh chỉ cần cảm giác được khí tức Đan Khí Lệnh, sẽ sáng lên, cho nên dù trên người Khương sư đệ không có Đan Lệnh, cũng khẳng định bái kiến Đan Lệnh chính thức!
- Chê cười, chỉ bằng bản thân ngươi nói như vậy, liền cho rằng cái Đan Lệnh gì kia ở chỗ của ta? Ta không có rảnh cùng ngươi nói nhảm, cáo từ!
Khương Tư Nam cười lạnh một tiếng, quay người muốn ly khai, trên người hắn xác thực có Đan Lệnh không sai, hơn nữa là từ trong Đại Hoang Tháp lấy được, nhưng cái này không có nghĩa là hiện tại Khương Tư Nam sẽ giao Đan Lệnh ra.
Tuy Đan Lệnh này Khương Tư Nam không biết có tác dụng gì, nhưng mà đối với Đan Khí Tông mà nói nhất định là cực kỳ trọng yếu, Khương Tư Nam chuẩn bị giao nó cho Diệp Tích Quân, đối với Hỏa Nguyên, hắn là nửa phần hảo cảm cũng không có.
Cho nên hắn cũng quyết định chủ ý, kiên quyết không thừa nhận trên người mình có Đan Lệnh.
- Muốn đi? Trước lưu Đan Lệnh lại a!
Hỏa Nguyên nhàn nhạt nói, thân hình lóe lên, như một đạo hỏa quang, lập tức liền chắn ở trước mặt Khương Tư Nam, đồng thời ba trưởng lão Đan Khí Tông cũng xông tới.
- Tiểu tử, chỉ cần ngươi lưu lại Đan Lệnh, chúng ta để ngươi ly khai!
Trưởng lão toàn thân tử khí kia lạnh lùng nói, bốn người vây quanh Khương Tư Nam ở trung ương, khí tức cổ đãng, rất có tư thế một lời không hợp liền chuẩn bị động thủ.
- Ta lập lại lần nữa, trên người của ta không có Đan Lệnh các ngươi muốn tìm!
Thanh âm của Khương Tư Nam cũng lạnh như băng, nhàn nhạt nhìn xem bốn người, trong ánh mắt không hề có ý sợ hãi.
Hỏa Nguyên nhàn nhạt nói:
- Không có Đan Lệnh, như vậy Tiểu Đan Khí Lệnh sao sẽ sáng lên? Khương sư đệ, Đan Lệnh đối với Đan Khí Tông ta cực kỳ trọng yếu, chỉ cần ngươi giao Đan Lệnh ra đây, chúng ta để ngươi ly khai!
- Cùng hắn nói nhiều như vậy làm gì? Tiểu tử này rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, bắt giữ hắn, sưu tìm trên người, liền biết rõ trên người hắn có Đan Lệnh hay không!
Thanh âm trưởng lão toàn thân tử khí kia càng lạnh như băng, trên người lóe ra ánh lửa màu đen, cực kỳ cổ quái, như băng sương rét lạnh.
- Ta ra tay chém giết người Nhật Nguyệt thần giáo, cứu Đào sư tỷ các nàng, tự hỏi không có đắc tội Đan Khí Tông các ngươi, cái này chính là các ngươi báo đáp ta?
Thanh âm của Khương Tư Nam rất cao, ánh mắt thanh tịnh mà lạnh nhạt, nhìn tất cả mọi người.