Mùi máu tươi thản nhiên bay trong không khí khiến cho Sesshoumaru nhớ lại cảnh bị nhốt chung với cô hai trăm năm trước, trong mắt cô đầy sự ủy khuất và bi thương. Lúc đó, vì sao lại có tâm trạng đó? Sesshoumaru không rõ, chỉ cảm thấy phiền toái, cho dù bây giờ nôn nóng đến mức làm ra hành động kỳ lạ khiến hắn nghi ngờ.
Nhưng mà khi ngửi thấy mùi máu quen thuộc đó thì hắn lại không kiềm chế được cảm xúc của mình.
Tuy rằng nghi ngờ, nhưng Sesshoumaru không có ý định dừng lại mà đi tới hướng truyền tới mùi máu.
“Đi ra!” Đột nhiên cảm thấy mùi máu bay khắp bốn phương, Sesshoumaru không thể không ngừng lại.
Có người ngăn cản hắn.
“Haha… Ngươi là Sesshoumaru sao?” Âm thanh vang lên từ bốn phương tám hướng, căn bản không thể đoán được người đó từ đâu ra.
Ảo thuật hả? Trong mắt Sesshoumaru xuất hiện sát ý, giọng nói vốn lạnh lùng biến thành băng giá “Nếu biết ta là ai thì ngươi nghĩ thứ ảo thuật này có thể ngăn được ta sao?”
“Mục đích của ta không phải ngăn cản ngươi, chỉ là muốn cùng ngươi tâm sự thôi” Một người mặc áo màu tím xuất hiện trước mặt Sesshoumaru.
Đôi mắt màu vàng của Sesshoumaru hơi nheo lại, rút Bạo Toái Nha ra, hướng người kia đánh tới.
Lúc Bạo Toái Nha sắp đụng vào chàng trai thì chàng trai đó đột nhiên biến mất, lúc Sesshoumaru hồi phục tinh thần thì chàng trai đã đứng ở trên cây sau lưng Sesshoumaru.
“Đúng là tên táo bạo!” Chàng trai kia vuốt mái tóc dài hỗn độn, nhìn đôi mắt vàng đầy sát khí của Sesshoumaru thì nhếch môi “Xin chào! Để ta đoán xem ngươi đang nghĩ gì? À – ngươi muốn đi gặp một người, hơn nữa lại là một cô gái, là cô gái loài người. Thật kỳ lạ, một yêu quái mạnh như ngươi sao lại chấp nhất vì một cô gái loài người vậy?”
“…” Sesshoumaru lạnh lùng không đáp, cũng không huy kiếm công kích, hắn biết người trước mặt rất mạnh, không dễ dàng đả thương được.
“Haha, ngươi không biết ư? Nhưng ta biết nguyên nhân! Nguyên nhân ngươi chấp nhất vì cô gái kia!” Chàng trai tiếp tục nói, giống như vấn đề lúc nãy không cần Sesshoumaru trả lời “Ngươi bị cô bé hấp dẫn lấy, cảm thấy cô bé đặc biệt nên muốn cô bé ở cạnh mình, cái loại cảm giác nhàm chán này mạnh đến mức phá hủy ngươi”
Phá hủy? Hắn có dục vọng muốn chiếm hữu cũng như phá hủy Fuyuki ư? Sesshoumaru nhếch môi, hắn không chút biểu tình với lời nói này, nhưng vẫn không nghĩ ra nguyên do.
“Fuyuki cuối cùng cũng trở về nơi của cô bé, tuy rằng cô bé không theo đuổi nó nhưng cô bé sẽ trở về, đó là số mệnh” Đây là lần đầu tiên chàng trai nhắc tới “Fuyuki” cũng chính là lúc châm ngòi nổ của Sesshoumaru.
Bạo Toái Nha xẹt qua má của chàng trai, tuy chưa chảy máu, nhưng mà mái tóc trắng của chàng trai đã bị tước xuống.
“Oa oa oa, nguy hiểm thật”
“Ta sẽ để cô ấy ở cạnh ta, đây là ước định”
Đúng vậy, đó là ước định, Sesshoumaru hắn đã cùng với Fuyuki ra ước định.
[Phát sinh ngoài lề 1:
--“Vậy ngươi thử xem đi, xem thử ta có thể ngăn cản ngươi hay không?”
--“Haha, nếu Sesshoumaru ngươi có thể ngăn cản được ta, ta liền ở cạnh ngươi làm người hầu, thế nào?”
--“….. Có thể”]
“… Ước định sao? Ta xem thử ước định các ngươi có thể tránh được số mệnh hay không?” Chàng trai nở nụ cười như không nở với Sesshoumaru, sau đó thân hình nhạt dần rồi biến mất. Ảo thuật xung quanh chàng trai biến mất.
Mà thân hình đơn bạc kia quỳ dưới đáy giếng, yếu ớt, bất lực, tuyệt vọng…. Cái người kia không phải là Fuyuki thích làm bậy hay sao?
Sesshoumaru nhìn thân hình quen thuộc dưới đáy giếng nhưng bây giờ rất xa lạ kia, nắm chặt tay.
Tay cô gắt gao cào nhà của thổ địa, ngón tay gần như muốn bong ra, xuất hiện tơ máu nhè nhẹ, lẳng lặng chảy vào trong đất, không thể phân biệt cái gì, nhưng Sesshoumaru có thể ngửi được mùi máu tươi.
Sesshoumaru nhảy xuống đáy giếng, đem Fuyuki bế lên, vốn định nhìn bàn tay bị thương của cô, nhưng lại bị Fuyuki ôm lấy lưng áo, bàn tay bị thương ôm lấy hắn.
“Ngươi…” Lúc ngực va chạm khiến Sesshoumaru giật mình, định nắm cô kéo ra thì thấy vạt áo có cảm giác ươn ướt, khiến cho hắn ngừng lại, để tay trên đầu cô.
Khóc… ư?
“Sesshoumaru….” Giọng nói buồn bã của Fuyuki truyền ra từ trong ngực Sesshoumaru.
“Ừ”
“Áo giáp của ngươi làm ta đau quá…”
“….” Sesshoumaru yên lặng nhìn người trong lòng, sau đó kéo Fuyuki ra, nhưng Fuyuki