Haikyuu!!.full.1727200
“Đại ca sẽ ra tay với thôn này thật à?”
“Vô nghĩ, không thì tới đây làm gì? Phải biết rằng từ mùa thu năm nay chúng ta chưa cướp được cái gì, ngày nào cũng ăn rau dại. Ông đây đã táo bón mấy ngày nay rồi, hôm nay chúng ta phải cướp mà ăn thứ khác.” Một tên đại hán lớn tiếng nói.
“Được được, đại ca, anh mau ngồi xổm xuống, bộ dạng bây giờ gần như lộ ra ngoài rồi. Hơn nữa giọng của anh cũng lớn quá, coi chừng bị người trong thôn phát hiện.”
“Hừ, đừng nhiều chuyện, ông đây có tố chất làm cướp thế này sao có thể bị phát hiện?” Tên đại hán ngồi lại chỗ cũ, nhỏ giọng lầu bầu.
“Vì sao chọn ra tay với thôn nhỏ này vậy? Xem ra cũng chả có gì tốt để trộm!” Một giọng nữ lười biếng nói.
“Thôn lớn có quá nhiều thứ nhưng cũng có quân canh giữ! Chúng ta chỉ có sáu người không thể làm đối thủ với bọn họ, chỉ có thể chọn thôn nhỏ mà ra tay.” Tên đại hán nhìn chằm chằm thôn nhỏ, giải thích.
“Ồ — ra là vậy! Chỉ có sáu người, đúng là đám cướp tội nghiệp!” Giọng nữ lười biếng kia tiếp tục nói.
“Aizz, làm cướp cũng không dễ!” Cứ như tên cướp như hắn đã gần ba mươi tuổi rồi mà vẫn chưa có vợ, chỉ có thể cùng đám đàn ông ngồi cùng nhau, khi nào mới có người đẹp ở cạnh đây? A, lúc nãy hắn nghe được giọng của nữ, trong đoàn của hắn làm gì có nữ? Không lẽ hắn bị ảo giác à?
“Ừ, mọi người đúng là sống không dễ chút nào!”
Giọng nữ đó lại xuất hiện.
“Nhị Đản, đoàn chúng ta làm gì có nữ nhỉ?”
“Không, không có, đám cướp chúng ta làm gì có nữ trong đó?”
“Vậy lúc nãy có nghe được giọng nữ từ phía sau không?”
“Hẳn, hẳn là ảo, ảo giác!” Nhị Đản run giọng trả lời.
“Không phải ảo giác đâu!” Giọng nữ đó lại xuất hiện.
Bốn phía lâm vào im lặng, đám cướp thuộc tộc mèo rừng giống như biến thành đá, cả đám cương cứng.
“Sao vậy? Ngồi lâu quá nên cả người cứng rồi à?” Giọng nữ kia tò mò hỏi.
Sáu tên cướp cùng nhau quay đầu lại.
“Oa – quỷ!~” Sáu người cùng hét lên chói tai, làm tất cả chim trong rừng bay đi.
“Ai là quỷ hả?” Fuyuki xoa cái trán, khó chịu trừng mắt nhìn sáu tên đàn ông trước mặt. Cô giống quỷ lắm sao? So với sáu tên xấu xí bọn họ, cô thật giống như tiên nữ đấy nhé!
“Ngươi ngươi ngươi nhất định là quỷ, nếu không sao biến thành nữ nhân tới gần chúng ta, cho nên, ngươi nhất định là….”
Fuyuki nheo mắt lại, nhìn Nhị Đản đang lui dần về phía sau, tay nắm chặt.
“Oành – đông – phách phách”
Sau một hồi gà bay chó sủa, đám cướp đã bị Fuyuki đánh ặt mũi bầm dập mà quỳ xuống.
“Ta gọi là Fuyuki, tên của các ngươi?”
“Ông… Tiểu nhân là thủ lĩnh của đoàn cướp, gọi là Mèo Rừng.”
“Tiểu nhân là Nhất Đản.”
“Ta…ta là Nhị Đản.”
“Tam Đản.”
“Tứ Đản.”
“Ngũ, Ngũ Đản.”
Fuyuki nghe sáu tên của bọn họ mà cảm giác muốn ngất. Còn có… Cha mẹ bọn họ thích cái từ ‘Đản’ đó đến mức nào vậy trời?
“Hửm? Phải không? Là đoàn cướp Mèo Rừng và Năm Đản à?”
“Đúng thế, chị hai!” Sáu người cùng đáp.
Vì sao cô trở thành chị hai của bọn họ rồi? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy?”
“Sao gọi tôi là chị hai?”
“Bởi vì chị hai đã đánh bại tụi em vì thế chị sẽ là thủ lĩnh của tụi em.” Mèo Rừng chí khí mười phần đám, mà ‘Năm Đản’ bên cạnh cũng sáng mắt nhìn Fuyuki.
“…” Rõ ràng là cướp, tại sao bọn họ lại có quy cũ người yếu phải quy thuận kẻ mạnh vậy?
Thật ra Fuyuki nghe bảo thôn này có yêu quái tới quậy phá, thôn dân nhờ cô đến đuổi yêu quái. Ai dè sau khi vào cánh rừng, yêu