“Kết giới ở núi Bạch Linh sắp biến mất, Naraku hẳn cũng sắp xuất hiện!”
“…” Sesshoumaru đưa lưng về phía Fuyuki nhìn núi Bạch Lin him lặng.
“Không cần lo lắng cho ta, thân thể đã tốt hơn, linh lực đang ở trạng thái khôi phục…” Muốn đuổi theo Naraku, bây giờ là cơ hội tốt.
Sesshoumaru do dự một lát, cuối cùng ra lệnh cho Jaken ở cạnh Fuyuki, sau đó đi về phía núi Bạch Linh.
Fuyuki thở nhẹ, tuy rằng nói với Sesshoumaru linh lực đang khôi phục nhưng mà nó hỗn loạn chứ không ổn định. Nói là khôi phục không bằng nói là sự bất an.
Tình huống cơ thể gần đây ngày càng kì lạ!
Fuyuki tựa trên người Ah Un, lau đi mồ hôi lạnh chảy ra trên trán, nghe tiếng va chạm trên núi Bạch Linh, hẳn trên đó rất kịch liệt nhỉ? Mà cô thì không thể giúp cái gì, ai cũng không thể cứu được, ngay cả Aogiri, tuy bảo sẽ giúp hắn thực hiện nguyện vọng nhưng không muốn hắn rời khỏi, cũng giống như bảo sẽ rời khỏi Sesshoumaru nhưng lại không thể, cái sự ỷ lại này, đã ăn sâu vào máu mất rồi.
Trên núi Bạch Linh vang lên tiếng nổ, linh lực quen thuộc khuếch tán trong không khí làm Fuyuki sợ hãi nhảy dựng lên, vội vàng nhìn về phía kia.
Là Aogiri sao? Ý nghĩ này vừa xuất hiện thì Fuyuki kiềm không được muốn lên xem. Xoay người chạy tới gần Ah Un, ngồi lên người, bảo Ah Un bay về phía kia để Jaken ở dưới gấp vô cùng.
Ngay lúc linh lực đó ngưng tụ, Fuyuki cảm nhận được, nơi này không chỉ có Aogiri, còn có… người có sức mạnh mạnh hơn….
Tại giờ phút này không còn cảm giác sự va chạm của các linh lực ở gần đây, trở nên im lặng ngoài ý muốn. Chiến đấu…. đã xong rồi sao? Lần lượt đi qua tảng đá, lặng lẽ đi tới phương hướng đó, nhìn về nơi ấy.
Một chàng trai mặc bộ hoa phục màu trắng, đeo mặt nạ sừng hươu, lộ ra đôi mắt màu tím lạnh lùng nhìn về phía Fuyuki, cuối cùng giống như không thấy mà rời đi. Người đó là… Mochi sao? Tuy rằng Fuyuki chưa từng gặp hắn nhưng bộ đồ kia Fuyuki từng mặc rồi, hơn nữa linh lực không chút yêu khí trên người hắn đã trả lời tốt, đó là Mochi.
Fuyuki đi ra khỏi chỗ ẩn nấp, liếc mắt một cái đã thấy người đang nằm trên mặt đất, thân thể của Aogiri đang dần biến mất, lảo đảo chạy tới cạnh Aogiri, muốn đụng vào hắn nhưng lại sợ thân ảnh đó biến mất, chỉ có thể cứng ngắc quỳ cạnh hắn.
“Fuyuki….”
“Ừ….”
“Tôi… thất bại.” Aogiri cười khổ, thất bại, cũng là lần cuối cùng.
“……”
“Làm ơn đem quả cầu thủy tinh về thần xã giúp ta, còn có, giúp ta nói lời xin lỗi với Gwatan.”
“Ừ, ở thế giới đó phải vui vẻ đấy!”
“A, được!”
Thật ra hai người đều biết thế giới kia, Aogiri không thể tới, sau khi hồn phi phách tán thì sao có thể tới thế giới đó? Có điều chỉ là hiểu thôi, không ai nói ra miệng, xem như là dối lòng, đem cái chuyện tàn khốc kia đặt dưới đáy lòng, chôn chặt nó. Ai cũng không nói sự thống khổ ấy, tự mình biết là được rồi. Còn chuyện không đề cập tới, về sau ai cũng không ngăn ai hết, chỉ có thể để vậy thôi.
Aogiri đã biến mất khỏi nơi đó rất lâu Fuyuki mới đờ đẫn đứng dậy, ngồi lên lưng Ah Un mà bay về phía chân núi.
Cô không tính lập mộ cho Aogiri, là cô nhát gan yếu đuối, cái loại đau lòng này không cần.
Lúc đi xuống núi thì Fuyuki đã thấy bóng người màu trắng đứng đó, ánh mắt nhìn cô không sợ hãi, cả người mở ra khí tràng mạnh mẽ, áp lực mà yên lặng, đem cô giữ lại không cho đào thoát.
Mochi sao…. Lúc Ah Un đáp xuống, đứng đối diện Mochi không thay đổi sác mặt. Lúc này mặt nạ đã được Mochi kéo lên đầu, lộ ra khuôn mặt dịu dàng như ngọc, nhưng đôi mắt màu tím của hắn lộ ra sự ác độc, đem sự dịu dàng đó gạt bỏ hết, chỉ nhìn Fuyuki như kẻ báo thù.
“Lúc nãy còn tưởng là người tốt nào đi qua, không nghĩ tới là người mà tên Ngự Môn Thiển Vũ kia coi trọng.” Mochi đánh giá Fuyuki, không để ý nói.
Cho dù biết thực lực của mình và Mochi chênh lệch, biết rõ bây giờ cô không thể thắng được hắn nhưng Fuyuki vẫn rút cây đao phong ma, sắc mặt nghiêm túc nhìn Mochi. Trốn không được, đánh không thắng, nhưng mà bỏ cuộc, cô làm không được.
“Ồ? Tính