Lúc Fuyuki tỉnh dậy thì thấy được cảnh ban đêm vô cùng xinh đẹp. Bầu trời ban đêm cứ như bị nước rửa qua thật sạch sẽ, vầng trăng cô độc đặc biệt sáng, những ngôi sáng lấp lánh như ánh ngọc, gió thổi qua nhè nhẹ, có chút thê lương nhưng mà sảng khoái. Nếu phía sau có dĩa mực nướng thì cuộc đời cô thật sự viên mãn.
Nhưng –
Cách đó đó không xa truyền đến tiếng đánh nhau làm cho Fuyuki muốn bỏ qua cũng không làm được. Cô muốn đứng lên nhưng cả người lại xụi lơ làm cô cảm giác cơ thể này không phải của mình, độc của com bươm bướm kia quả nhiên không tồi! Động tác của cô làm lưng truyền đến từng cơn đau đớn, làm cho Fuyuki phải nhe răng, xem ra đây là vết thương do bị ném xuống đất. Hô – không biết thương hoa tiếc ngọc chút nào, thật đúng là….
Chờ Fuyuki ngồi xuống thì cũng thấy rõ người đánh nhau ở phía xa là ai.
Sesshoumaru cùng tên bướm yêu.
Khuyển yêu cùng bươm bướm yêu.
Nhìn thế nào cũng thấy con chó nhỏ lợi hại hơn, đáng sợ hơn. Nhưng thật sự Sesshoumaru đúng là chiếm thượng phong, còn bướm yêu thì bị đánh phải lui về phía sau. Hắn dùng độc với Sesshoumaru tuyệt đối không có tác dụng, tuyệt chiêu của hắn cũng không khác yêu quái thường bao nhiêu.
A a, xem ra có thể xong nhanh, Fuyuki nhàm chán nhìn trời, còn tưởng tên bướm yêu này là yêu quái mạnh nữa, kết quả ngay cả Sesshoumaru cũng đánh không lại, khó trách đứng đằng sau dùng chiêu thức bỉ ổi kia.
Độc trảo của Sesshoumaru xuyên qua bụng của bướm yêu, làm hắn không thể nhúc nhích được. Sesshoumaru không chút quan tâm đến vẻ mặt không cam tâm của nó, kéo tay của mình ra khỏi bụng của hắn, xoay người rời đi.
“A, Sesshoumaru, ngươi ình thắng rồi sao?”
“Ngươi còn có thể đứng lên?” Sesshoumaru lạnh nhạt nói.
“Qủa thật, ta đứng lên không nổi, nhưng…”
Nhận thấy được hắn đánh úp mình, Sesshoumaru theo phản xạ đem kiếm chém tới, lại nhìn đến dáng người của người đó, đường kiếm lệch qua một chút, kiếm khí sắc bén vẫn vô tình để lại vết thương trên miệng của người đó.
Người đó chính là Fuyuki đang ở một bên xem kịch, bây giờ hai mắt cô vô hồn, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt không chút biểu tình, miệng vết thương chảy ra máu đỏ tươi làm cho khuôn mặt của cô càng yêu mị.
Bị khống chế sao? Sesshoumaru nhìn con bướm yêu lướt qua, nếu vậy giết người này…
“Sesshoumaru, ta khuyên ngươi tốt nhận đừng có ý niệm giết ta, nếu ta chết, người phụ nữ mà người yêu nhất cả đời sẽ trở thành một xác chết.”
Người phụ nữ yêu nhất ư? Là người con gái vô lại cắn hắn lúc gặp nhau lần đầu tiên? Seshoumaru nhíu mày.
“Không lẽ sai sao? Người luôn căm ghét con người như ngươi lại không do dự đuổi theo vì cứu cô ta…” Bướm yêu liếm khóe miệng, hứng thú nhìn Sesshoumaru và Fuyuki.
Hừ! Không giết cô ta chỉ vì sợ cha nói nhiều, đuổi theo chính là muốn giết con bướm yêu ghê tởm này, kết quả con bướm yêu này lại không cho hắn cái dục vọng chém giết, mà người con gái trước mắt mình lại xảy ra chuyện này. Bây giờ Sesshoumaru vô cùng căm tức, cô ta ở đền thờ có cái kết giới lợi hại lắm mà? Còn tưởng cô ta khác con người, ai nhè lại vô dụng để yêu quái khống chế, quả nhiên con người thật sự vô dụng…
Bây giờ Sesshoumaru không biết mình muốn cái gì, đối với việc Fuyuki và con người giống nhau làm hắn thất vọng vô cùng.
Một ánh sáng hiện lên, Sesshoumaru lùi vài bước, ánh mắt dừng trên tay Fuyuki. Trên bàn tay là cầm thanh kiếm, lúc nãy ở đền cô ta vẫn cầm nó trong tay, không rút cây kiếm màu bạc