“Nghe nói Parusaren đã đến đây, cấp trên yêu cầu chúng ta hỗ trợ hắn”, Lê Xuyên nói
“Parusaren, hắn đến đây làm cái gì. Chẳng phải tổ chức đã giao khu vực này cho chúng ta thực hiện nhiệm vụ sao”, Vương Kỷ kinh ngạc kêu khẽ
“Hắn có nhiệm vụ ám sát, mục tiêu là Ẩm Huyết, một chế tạp sự thiên tài của Death”
“Ẩm Huyết, tên này ta có nghe qua. Tuy thực lực và trình độ chế tạp kém ta, nhưng so tương quan tuổi tác thì ta phải công nhận hắn quả thật là thiên tài”, Vương Kỷ gật đầu. “Tổ chức phái Parusaren ám sát hắn cũng không có gì lạ. Nhưng mà tại sao lại muốn chúng ta hỗ trợ trong khi chỉ cần một mình hắn là có thể hoàn thành được”
“Hắn không hoàn thành”
“Cái gì?! Ngay cả hắn cũng không hoàn thành sao”
“Mấy tháng trước ở thành phố Sa Vũ hắn đã tổ chức ám sát nhưng bị Tomahawk của Death cản lại. Thuộc hạ của hắn đuổi theo tới đây thì xảy ra giao chiến với cận vệ của Ẩm Huyết. Kết quả Ẩm Huyết mất tích, còn lại đều chết hết. Parusaren bị Tomahawk đánh trọng thương, hắn dưỡng thương đến bây giờ mới có thể tiếp tục nhiệm vụ”
“Sợ là bây giờ Ẩm Huyết không còn ở đây nữa”
“Khỏi lo, ta chỉ hỗ trợ hắn, thành hay bại là chuyện của hắn”
“Ừ”
Tối hôm sau
Đại bản doanh Độc hạt bang, tầng cao nhất
Ở đây có một căn phòng gọi là phòng nghị sự, hay nói đơn giản là phòng họp của lãnh đạo Độc hạt bang. Căn phòng rất lớn, bên trong bày biện nhiều vật trang trí sang trọng mà cái giá của chúng có thể khiến nhiều người phải đỏ mắt, bên ngoài, một tầng năng lượng phòng ngự duy trì 24/24 có thể chống đỡ được một lần công kích cấp năm cực hạn tỏa ra ánh sáng xanh nhàn nhạt. Giữa phòng đặt một cái bàn dài với hai mươi hai ghế dành cho việc thảo luận những kế hoạch quan trọng. Lúc này, trong phòng chỉ có hai người
Ngồi ở chủ vị không ai khác chính là Tào Kính. Người còn lại ngồi ghế đối diện, trên mặt đeo một cái mặt nạ màu đỏ như máu với hoa văn kỳ dị
“Tam vĩ hạt, không ngờ ngươi lại ở đây. Làm đại ca của một bang phái chắc vui hơn làm sát thủ nhỉ”, người mang mặt nạ châm chọc
“Ngươi nói gì ta không hiểu. Tam vĩ hạt là gì? Ta làm sát thủ hồi nào?”, Tào Kính mờ mịt. “Còn ngươi là ai, đến đây tìm ta làm gì?”
“Đừng vờ vịt nữa, Hạt vĩ tạp che mắt người ta được chứ không qua mắt được ta đâu. Hạt vĩ tạp của ngươi thực ra gọi là Tam vĩ hạt sáo tạp, gồm có ba tấm tạp phiến kết hợp với nhau. Khi dùng năng lượng tạp năm sao nó chỉ có thể ngưng tụ ra năng lượng màu tím giống những tấm Hạt vĩ tạp sáu sao thông thường, nhưng nếu có năng lượng tạp sáu sao trở lên thì hạt vĩ ngưng tụ ra sẽ có màu đen. Ngươi muốn che dấu nên chỉ dùng năng lượng tạp năm sao, ta nói có đúng hay không!”
“Ha ha, ngươi sai rồi. Thật sự thì ta không còn một tấm năng lượng tạp sáu sao nào, nếu không thì đâu đến nỗi chật vật như vậy”, Tào Kính cười khổ gián tiếp thừa nhận mình là Tam vĩ hạt. Người ta đã biết rõ như vậy có chối nữa cũng vô ích
“Tại sao ngươi rời khỏi tổ chức?”, người mang mặt nạ hỏi
“Không phải chuyện của ngươi”
“Còn La Bách, đó là ai mà khiến Lê Xuyên và Vương Kỷ phải ra mặt?”
“Hừ, quyền hạn của ngươi chưa đủ để biết đâu”
Ánh mắt người mang mặt nạ lóe lên, cuối cùng thì Tào Kính cũng lộ ra sơ hở. Liên quan đến quyền hạn chứng tỏ La Bách có liên quan đến tổ chức chứ không phải việc tư của Tào Kính, cũng có nghĩa việc y rời khỏi tổ chức chỉ là giả
Nhìn thấy ánh mắt kia,