Tùng Lâm cũng sử dụng loại tạp phiến lập trình sẵn nhưng tạp phiến của hắn không phải loại có tính năng kém như thế. Chỉ trong vài ngày, Trần Lăng đã làm cho hắn bốn tấm tạp phiến cực phẩm dùng để bảo mệnh. Một tấm là năng lượng tạp ba sao có khả năng tự hồi năng lượng tên là Con ó tạp. Ba tấm còn lại đều hai sao nhưng tính năng rất tốt. Tất cả đều được chế tạo từ tạp mặc do Tùng Lâm điều chế, cũng vì hắn mới bước vào ba sao không lâu, chỉ điều chế được duy nhất tạp mặc cao năng lượng là ba sao nên chỉ có thể có một tấm tạp phiến ba sao như vậy
Nhưng cho dù là như thế, tạp tu ba sao, thậm chí bốn sao thông thường muốn giết hắn cũng không phải chuyện dễ. Chỉ cần an toàn, trình độ điều mặc của hắn sẽ ngày một cao
Lại nói vấn đề điều mặc, tuy Tùng Lâm đã trở thành điều mặc sự ba sao nhưng kiến thức điều mặc của hắn ở cấp độ này vẫn quá ít. Mặc dù hắn có học thêm lớp bổ túc ở học viện Star, thứ bảy chủ nhật còn học ở Hiệp hội điều mặc sư, nhưng với lượng kiến thức khổng lồ kia thì trong thời gian ngắn vẫn không thấm vào đâu. Phải biết là chỉ riêng số nguyên liệu ba sao đã lên đến vài ngàn loại, chưa nói đến tỷ lệ phối hợp giữa chúng sao cho phù hợp…, đủ mọi vấn đề rắc rối phức tạp
Do đó, Tùng Lâm quyết định trong thời gian tới hắn sẽ không điều mặc nữa mà sẽ chú tâm học lý thuyết. Khi nào hắn nắm vững rồi sẽ lại luyện điều mặc. Đối với điều mặc sư, lý thuyết quả thực quá quan trọng. Vả lại, số tiền hắn kiếm được từ Tử kim mặc cũng kha khá rồi, nếu không dùng khoảng nào quá lớn, trong một hai tháng chỉ ăn và học thôi thì cũng dư dả
Sáng hôm sau
Khi trời còn tối mịt, vẫn chưa có ai dậy trừ những người bán đồ ăn sáng đang lui cui ra dọn hàng thì Tùng Lâm đã bắt đầu bài tập thể dục của mình. Giờ này chưa có ai tập thể dục cả, bình thường hắn cũng không tập sớm như vậy, nhưng hôm nay là thứ bảy, hắn phải tập sớm để còn kịp tới Hiệp hội điều mặc sư đi học
Lúc Tùng Lâm về đến nhà thì trời đã sáng rõ, mặc dù do nhiều nhà cao tầng khó thấy mặt trời, nhưng công nghệ kính phản quang khiến ánh nắng ban mai soi vào đến từng ngóc ngách. Mà, gần tám giờ sáng thì còn ban mai cái nỗi gì nữa
Tùng Lâm ăn nhanh một cái bánh rồi ra khỏi nhà. Khi hắn đến nơi thì lớp học đã sắp bắt đầu. Đây là lớp cơ bản dành cho điều mặc sư vừa vào ba sao, đối tượng này trong Hiệp hội cũng không phải nhiều nên một lớp chỉ có khoảng mười người
Phòng học khá rộng nên có vẻ trống, Tùng Lâm nhìn sơ qua thì thấy vẫn còn vài người chưa đến. Mặc dù đi trễ không bị gì cả nhưng không đi trễ vẫn tốt hơn, hắn nghĩ vậy
“Tùng Lâm, vẫn khỏe chứ?”, một người ngồi cạnh Tùng Lâm cười hỏi
“Dạ, chú khỏe?”, Tùng Lâm cũng đáp lại
“Ừ, bộ xương già này vẫn còn đi học được, ha ha”, người nọ cười
“Im lặng chút coi lão già!!”, một thanh niên gắt lên khiến cả hai mất hứng
Người kia có chút tức giận nhưng không nói gì, tuy nhiên Tùng Lâm không thể nhịn nổi. Buổi học trước hắn có biết tên này, đã vào trễ còn làm ồn hống hách vô cùng, nhưng mà được cái nhà mặt phố bố làm to, nhà hắn có mặt phố hay không thì không biết nhưng bố hắn là viên chức cấp cao trong chính phủ thì đúng là to thật. Bởi vì thế nên cho dù ai cũng nén một bụng uất khí nhưng vẫn không nói gì, ngay cả giảng viên cũng phải mắt nhắm mắt mở xem như không có chuyện gì xảy ra
Hôm nay Tùng Lâm đã thực sự tức giận, coi thường người khác đến thế là cùng. Mặc kệ bố hắn là ông gì thì cũng phải dần hắn một lần mới được
“Ngươi thật quá đáng”, Tùng Lâm đứng dậy bước tới
“Ngươi…ngươi định làm gì!?”, tên kia thấy Tùng Lâm hùng hùng hổ hổ thì cũng hơi hoảng. Đừng thấy Tùng Lâm chỉ mới mười sáu tuổi như vậy, nhưng cơ thể tráng kiện làm sao hắn có thể so sánh. Bất quá hắn rất nhanh trấn định lại, hắn còn có hai tên bảo vệ là tạp tu ba sao đang đứng bên ngoài, chỉ cần có động tĩnh là sẽ xông vào ngay. Đứng trước