“Này bạn ơi, tí nữa học lịch sử đấy, bộ lớp mình chuyên sử hay sao mà mọi người có vẻ háo hức quá vậy?”, Tùng Lâm quay qua hỏi người ngồi kế bên
“Bạn mới vào học viện à, trước đây bạn học ở đâu?”, người này ngạc nhiên hỏi
“Đúng là tôi mới vào học viện, có điều trước đây tôi tự học chứ không học ở đâu cả. Mà tại sao bạn lại hỏi như vậy?”
“Woa, tự học mà trở thành điều mặc sư ba sao, bạn ghê gớm thật đấy”, người nọ lộ vẻ hâm mộ
“Xin lỗi nhưng hình như chúng ta bị lạc đề thì phải”, được khen Tùng Lâm cảm thấy có chút tự hào và xấu hổ, bèn đánh trống lảng, à phải nói là đánh trống chống lạc đề mới đúng
“Hì, xin lỗi”, người nọ gãi đầu, rồi nói, “Bạn không biết đó chứ, bất kỳ học viên nào trong học viện Star này đều mong chờ học môn lịch sử bất kể là Lịch sử Điều mặc, Lịch sử Chế tạp hay Lịch sử chiến đấu tạp tu. Bởi vì học viện chúng ta có một giáo viên dạy lịch sử cực kỳ giỏi, áp dụng phương pháp dạy sử mới đảm bảo không chán, không nhồi nhét và rất thú vị. Tôi cũng nghe vậy thôi, lát nữa học thử là biết liền”
“Ừ”, nghe vậy Tùng Lâm cũng thấy tò mò muốn học thử xem, và vô tình hắn đã tỏa ra thứ ánh sáng gọi là mong chờ giống những người khác
Vài phút sau, giáo viên dạy sử bước vào lớp, lập tức lớp học như sáng hẳn lên
Đó là một vị mỹ nữ cực kỳ, cực kỳ, cực kỳ là dễ thương luôn. Thân hình cân đối, khuôn mặt dễ thương, tóc thắt hai bím con rít thả tự nhiên, trên môi cô nở rộ một nụ cười tươi sáng. Có điều nếu nói đây là giáo viên thì hơi...kỳ kỳ, nhìn cô giống một học viên hơn
“Chào mọi người, xin tự giới thiệu tôi tên là Thẩm Lệ Du, từ nay sẽ là giáo viên dạy sử của các bạn”, mỹ nữ cất tiếng nói trong veo như dòng nước mát chảy qua tai mọi người
Nhưng cả lớp người nào cũng đờ mặt ra. Người đẹp, giọng hay, bất quá cái tên hình như hơi quái quái. Nói thế nào nhỉ, nghe thì cũng hay, mà nói lái lại thì...
“Ha ha, đùa chút với mọi người cho vui thôi. Tên tôi là Huỳnh Ngọc Minh, rất mong được sự hợp tác của mọi người!”
Cả lớp nở nụ cười, hắc tuyến đầy mặt. Cái cô này để lại ấn tượng thật sự không nhỏ. Bất quá không ai lại không thích một giáo viên nhí nhảnh như vậy, có lẽ buổi học lịch sử hôm nay sẽ thật sự rất thú vị
“Nếu tôi không lầm, các bạn là lớp D khoa Điều mặc đúng không. Vậy hẳn tất cả các bạn đều là điều mặc sư ba sao?!”, Ngọc Minh hỏi, rồi chờ cho bên dưới gật đầu, cô nói tiếp, “Thế các bạn có biết từ khi nào thì người ta bắt đầu điều chế ra tạp mặc không?”
“Hẳn là hai trăm năm trước”, một người ngồi ở bàn đầu nói
“Tại sao bạn lại nói như vậy?”, Ngọc Minh bước đến gần người nọ và hỏi
“À, bởi vì theo tôi biết thì hai trăm năm trước có một vị điều mặc sư vĩ đại tên Ren đã khai sáng ra lĩnh vực điều mặc, có lẽ người ta bắt đầu biết điều chế tạp mặc từ lúc đó”, người nọ thấy Ngọc Minh đến gần mình thì trả lời một cách sung sướng. Độ tuổi của y tầm hai mươi rồi nên xưng hô với giáo viên cũng gọi tôi luôn
“Cảm ơn câu trả lời của bạn nhưng rất tiếc là không chính xác. Thực ra người ta bắt đầu biết điều mặc từ cách đây rất lâu rồi, khoảng hơn hai ngàn năm...”
Hơn hai ngàn năm trước, khi mà người đầu tiên vô tình để nước ép trái dưa nâu rơi vào mẫu chất lỏng trông giống Thủy ngân và bị nổ chết thì người ta mới bắt đầu chú ý đến cả hai thứ này. Sau nhiều năm thử nghiệm và đánh đổi bằng mạng sống của hàng chục người, rốt cục người ta cũng biết được rằng loại chất lỏng trông giống Thủy ngân kia thật sự là một kẻ hủy diệt không hơn không kém, nguyên nhân gây ra những vụ nổ kinh hoàng lấy đi tính mạng của nhiều học giả.
Thời kỳ ấy người ta đặt tên cho loại chất lỏng đó là Bạo ngân. Bạo ngân khá giống Thủy ngân, tuy nhiên nó có màu trắng hơn chứ không ánh kim, ban đầu lúc người ta mới phát hiện ra nó thì chuyên dùng nó để trang trí trong các nhà quyền quý hoặc phủ đệ của vua chúa. Sau này, không ai dám dùng Bạo ngân để trang trí nữa mà dùng nó để làm vũ khí giao chiến với các nước khác và với lũ quái thú chực tấn công vào phần lãnh thổ vốn đã ít ỏi của con người.
Có điều lượng Bạo ngân khai thác được rất có hạn nên dần dần người ta cũng từ bỏ sử dụng vũ khí nổ làm từ nó, và nó chìm vào quên lãng. Cho đến cách đây một ngàn năm, một vị “phù thủy” thử nghiệm dùng tinh thần lực của mình pha chế Bạo ngân với mục tiêu giả kim, chế tạo ra vàng, mục tiêu mà bất kỳ phù thủy nào cũng đều hướng tới. Lạ lùng thay, nước ép dưa nâu rơi vào tách bạo ngân được vị phù thủy tập trung tinh thần lực không những không nổ mà còn phát sinh phản ứng thần kỳ, những giọt nước ép nhộn nhạo một lúc rồi tan ra, cả tách bạo ngân bỗng chốc trở thành một dung dịch màu vàng tuyệt đẹp. Thế là vị phù thủy liều mạng đó đã thành công điều chế ra “vàng”. Suốt quãng thời gian còn lại trong đời, vị phù thủy tìm đủ mọi cách từ cô cạn đến lắng gạn, kết tinh nhưng vẫn không thể nào biến dung dịch vàng trở thành vàng khối được, thế rồi ông ra đi trong tiếc nuối để lại một ngôi nhà ẩn sâu trong rừng chứa đầy những dung dịch đủ màu tuyệt đẹp.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chớp mắt đã qua mấy trăm năm. Bấy giờ xã hội loài người đã bước vào cuộc cách mạng