Lần đầu tôi gặp chàng, tôi đã yêu cái nét đẹp như hoa như nguyệt của chàng. Gương mặt xinh đẹp của chàng lúc nào cũng thoáng buồn, đôi mắt chàng như nước hồ thu long lanh lúc nào cũng đông đầy nước, đôi môi nhỏ nhắn đỏ hồng của chàng rất ít khi hé cười. Tôi thích nhất là chải tóc cho chàng, mái tóc đen dài óng ả. Tôi muốn được ôm cái eo nho nhỏ của chàng, nắm bàn tay mềm mại của chàng, xoa đôi má cao cao mang chút kiêu hãnh của chàng. Tôi yêu chàng. Nhưng tôi chỉ là một nha hoàn bị chủ nhân đánh đến thừa sống thiếu chết được chàng rũ lòng thương mà mang về chữa trị, giữ lại bên mình để sớm hôm có người bầu bạn. Tôi có quyền gì mà đòi hỏi ở chàng một tình yêu cơ chứ. Mà tôi cũng chẳng muốn điều đó bởi với tôi chỉ cần được ở bên chàng là đủ.Một ngày tôi thấy chàng khóc trong vòng tay của một nam nhân khác. Tôi chợt nhận ra tình yêu của tôi là vô vọng. Tôi thầm khóc, thầm oán trách cao xanh, thầm oán giận chính mình sao lại phải lòng chàng sâu nặng như thế này. Tôi từng nghĩ rằng tôi sẽ rời xa chàng nhưng chỉ vừa nghĩ đến thế thôi tôi đã chẳng thể nào thở nổi. Đôi khi tôi cảm thấy khó chịu với sự xuất hiện của nam nhân kia. Hắn làm tôi ghê tởm. Nhưng mỗi khi tôi nhìn thấy chàng buồn bã ngồi ủ dột bởi nam nhân kia hẹn mà không tới, những lúc chàng thầm khóc vì trót nặng lời oán trách hay nói vài câu vô tình làm người thương hờn giận, tôi lại đau lòng. Chỉ cần nam nhân kia đến, mọi u buồn chàng mang đều biến mất, nụ cười lại rạng rỡ trên đôi môi của chàng. Nhìn chàng mỉm cười bên nam nhân khác lòng tôi đau lắm. Nhưng nỗi đau này nhẹ nhàng hơn và mang chút bình yên bởi lúc này đây chỉ có mình tôi đau khổ còn chàng thì được vui vẻ. Tôi bắt đầu cầu nguyện cho tình yêu của chàng và nam nhân kia được vững vàng, hạnh phúc. Tôi vì chàng vui vẻ mà nở nụ cười, vì chàng đau khổ mà xót xa. Với tôi được ở bên cạnh chàng, chăm sóc cho chàng là đủ.Cứ ngỡ cuộc sống bình yên cứ thế trôi qua trong hạnh phúc. Ai ngờ sống nổi ba đào, giặc ngoại xâm lăng, người thương của chàng phải cầm quân ra biên cương đánh giặc. Ngày người đi chàng khóc thật nhiều. Người hứa nửa năm sẽ về nhưng có cuộc chiến nào có thể kết thúc nhanh như thế. Những cuộc chiến tranh đều kéo dài vài năm, có khi đến vài chục năm. Vậy mà chàng vẫn tin, tin lời người hứa nửa năm sẽ quay về sum họp. Để rồi chàng đếm từng ngày, ngóng đợi từng ngày. Chàng chọn một khúc vải đẹp, may một bộ y phục mới để đợi người thương về chỉ là chẳng biết