Người dịch: Hoa Linh Linh
Đêm qua, khi trở về từ con đường cô độc hiu quạnh ấy, là những vì sao đã đưa cô trở lại.
1
Năm giờ chiều, Triệu Phù Mộng đến nhà khách thanh niên quốc tế Nghiên Thành.
Những bông hoa tử đằng leo trước cửa nhà khách đã nở rộ, trong cảnh chiều tà lộ ra một làn sương tím nhạt lúc ẩn lúc hiện.
Cô đứng yên nhìn một lúc, nhưng vẫn không nảy sinh hứng thú chụp ảnh.
Chủ nhà khách họ Ngô, mặc bộ đồ Đường, cầm quạt giấy, để râu dê, trong tay cầm hai quả óc chó, thấy Triệu Phù Mộng không vào nhận phòng liền xem tướng trước, ông ấy thần bí nói: “Cô Triệu, ấn đường của cô nổi đen.”
Triệu Phù Mộng do dự một giây, có nên đổi sang khách sạn khác không.
Chờ ông chủ Ngô đưa thẻ phòng, Triệu Phù Mộng hỏi: “Tôi xem trên mạng thấy nhà khách của ông có phòng lều trên sân thượng, ai đặt rồi? Đặt mấy đêm vậy?”
Ông chủ Ngô đung đưa chiếc quạt giấy, chỉ về phía sau cô: “Cô hỏi chính anh ấy đi?”
Ở cửa, một người đàn ông xách chiếc vali màu đen đi vào.
Anh ngẩng đầu lên, thấy một nam một nữ đang nhìn mình chằm chằm liền đứng thẳng người, chỉnh lại cổ áo, nhướng mày cười: “Hoan nghênh tôi như vậy à?”
Ông chủ Ngô lắc đầu nguầy nguậy: “Anh Lục, cô gái này nhìn trúng phòng lều trên sân thượng mà anh đặt…”
“Không đổi.”
Ông chủ Ngô quay sang Triệu Phù Mộng, nói một cách tiếc nuối: “Anh ấy nói anh ấy không đổi.”
Triệu Phù Mộng: “… Tôi nghe thấy rồi.”
Đúng là hai quái thai.
Cô ngược lại cũng không thực sự quá muốn căn phòng lều đó, chỉ cảm thấy mới mẻ thôi.
Buổi tối ông chủ Ngô tổ chức cho khách của nhà khách thanh niên đi nghe biển.
Triệu Phù Mộng thay bộ quần áo nhẹ nhàng xong đi xuống, gặp người đàn ông họ Lục kia ở quầy trà tầng một, trên tay anh cầm hai cây gỗ gõ lên một dãy trống mà ông chủ Ngô treo trên tường trang trí.
Âm sắc hơi nặng nề nhưng giai điệu lại rất nhẹ nhàng da diết, như cơn mưa rào tháng tư nói đến là đến, nói đi là đi.
Anh tung cây gỗ lên, sau đó lại vững vàng bắt lấy, quay người nhìn Triệu Phù Mộng một cái: “Cô mặc thế này?”
Triệu Phù Mộng nhìn xuống áo phông, quần bò và giày thể thao của mình: “Có vấn đề gì sao?”
“Không sao.” Anh đứng dậy, cắm cây gỗ vào trong cái bình đất trống bên cạnh, cười nói: “Chỉ là sẽ lạnh thôi.”
Ông chủ Ngô chào hỏi và gọi mọi người tập hợp, Triệu Phù Mộng không có thời gian đi lên thay quần áo.
Bây giờ đã là cuối tháng tư, nhiệt độ ban ngày có lúc lên tới ba mươi độ, còn có thể lạnh đến đâu chứ?
Triệu Phù Mộng rất nhanh liền vô cùng hối hận.
Trong màn đêm, từng đợt sóng trắng xóa nổi lên trên mặt biển xanh thẳm, cuồn cuộn gào thét cuốn lấy bãi cát, vầng trăng khuyết như cái sừng trâu, nhàn nhạt mờ ảo, xa xăm mà trống trải mênh mông.
Gió mang theo sự ẩm ướt và mùi vị mằn mặn từ biển thổi tới.
Cô giúp ông chủ Ngô dựng những ngọn đèn nhỏ sạc bằng điện trên bãi biển, rất nhanh đã bị gió lạnh thổi qua làm chảy nước mũi.
Hắt hơi ba lần liên tiếp, đột nhiên một chiếc áo khoác còn mang theo nhiệt độ cơ thể được khoác lên vai cô.
Triệu Phù Mộng quay đầu lại nhìn, là người đàn ông họ Lục.
Anh đặt bia đang vác trên vai xuống, ngồi xổm bên cạnh Triệu Phù Mộng, tay cầm lấy ngọn đèn nhỏ lên xem xét: “Ông chủ Ngô luôn thích làm những thứ chỉ có mẽ ngoài, phong hoa tuyết nguyệt này.”
Triệu Phù Mộng quấn áo khoác gió của anh lại, mũi hơi ngứa, sau khi hắt xì hơi một cái, cô liền nói cảm ơn anh.
Sau khi đặt đèn, bia và đồ ăn vặt xong xuôi, mọi người cùng ngồi trên bãi biển.
Ngoài nghe tiếng biển ra, còn có một hoạt động đặc biệt: Sau khi bốc thăm, hai người cùng số có thể chia sẻ với nhau một bí mật khi ngọn đèn nhỏ đã tắt.
Cách này vừa kích thích lại an toàn, mọi người đều là người xa lạ, sau khi chuyến du lịch kết thúc sẽ đường ai nấy đi, trong biển người sẽ chẳng bao giờ gặp lại nhau nữa.
Triệu Phù Mộng rút được số 7, đang nhìn xung quanh để tìm số “7” còn lại thì cô thấy người đàn ông họ Lục ngồi đối diện đang lười biếng giơ tờ giấy trong tay lên.
Thay đổi vị trí, hai người ngồi xuống cạnh nhau.
Ông chủ Ngô rót một nồi “súp gà cho tâm hồn” xong liền yêu cầu mọi người tắt hết những ngọn đèn nhỏ, nguồn sáng duy nhất giữa trời và đất là vầng trăng khuyết không mới không cũ.
Triệu Phù Mộng ngồi ôm đầu gối, trong đêm tối tưởng như đang ở vùng lạc hậu thiếu văn minh này, quyết định đè nén trong lòng đó đột nhiên dâng lên bên miệng.
Một câu nói, bị chìm trong tiếng sóng vỗ bất chợt.
2
Chuyến du lịch đến Nghiên Thành này nhanh chóng bị Triệu Phù Mộng quên đi.
Trở lại Mộ Thành, nơi cô đã học tập và làm việc tám năm, vừa mở cửa ra, một mùi hôi thối ập vào mũi, con mèo nuôi trong nhà ba năm kêu thảm thiết như động dục.
Nó lao ra khỏi phòng ngủ, cắn ống quần của cô.
Cô để hành lý xuống bên cạnh cúi người xoa vỗ về, lại bị con mèo nổi điên cắn vào ngón tay.
Khi có giọt máu chảy ra, cô mới hốt hoảng nghĩ tới mình phải đi tiêm vắc xin.
Cô ngồi trên sàn nhà đầy bụi, lấy một cuốn sổ da bò từ trong balo ra, cầm cây bút viết ba chữ “tiêm vắc xin” ở trên cùng.
Có quá nhiều việc phải làm, cô đã lập một danh sách cho bản thân, đủ thứ lớn nhỏ, cộng lại không dưới một trăm việc.
Sau khi tiêm vắc xin trở về, cô lần lượt làm theo từng việc trong danh sách: Dọn dẹp phòng, xếp những món đồ để đó không dùng vào mục “không cần thiết”, gửi bưu thiếp, thư…
Làm xong hơn hai mươi việc thì đã là một tháng sau.
Ngày hôm đó, Triệu Phù Mộng đến một ngân hàng gần tiểu khu để hủy thẻ tín dụng và thẻ ghi nợ bỏ không, con mèo được cô cõng sau lưng không vui kêu suốt dọc đường.
Đợi đến khi chạy qua bốn ngân hàng thì đã đến trưa, Triệu Phù Mộng vừa đi ra bến xe vừa lấy điện thoại ra tìm kiếm trạm cứu hộ thú cưng gần đó.
Chính vào lúc này, có người vỗ vai cô.
Triệu Phù Mộng quay đầu lại, cảnh tượng một tháng trước ở Nghiên Thành hiện lên trong đầu cô, cô nhìn người đàn ông mặc một thân tây trang giày da chỉnh tề phía sau: “Lục…”
Vẻ mặt người đàn ông nghiêm túc: “Cô gì ơi, con mèo của cô kêu dữ lắm, bây giờ trời nóng, cô nhét nó vào balo như thế nó sẽ rất khó chịu.”
Triệu Phù Mộng nhìn anh chằm chằm: “Anh không nhớ tôi sao?”
Người đàn ông quan sát cô từ trên xuống dưới: “Chúng ta đã từng gặp nhau à? Trí nhớ của tôi không tốt lắm…”
Triệu Phù Mộng lắc đầu, xoay người tiếp tục tìm kiếm địa chỉ.
Khoé mắt cô liếc thấy người đàn ông kéo cửa xe, lên một chiếc xe sang trọng màu bạc đang đỗ bên đường.
“Này…”
Người đàn ông dừng lại: “Có chuyện gì vậy?”
Trong lúc kích động, Triệu Phù Mộng ngăn anh lại, do dự một chút, cô cởi balo đeo trên lưng xuống: “Anh thiếu mèo không?”
Người đàn ông nhìn cô.
“Nó tên là Cát Cát.
Mèo lông ngắn Hoa Kỳ, có chứng nhận… Tôi, tôi không tiện nuôi nó nữa, nếu như anh cần…”
Người đàn ông đóng cửa xe lại, ngồi xổm xuống mở balo ra.
Một con mèo đen trắng, mập mạp đáng yêu, đôi mắt xanh lục đẹp như phỉ thúy.
Người đàn ông gãi gãi cằm con mèo, nghe nó kêu gừ gừ: “Cô yên tâm đưa nó cho một người lạ quen ở ven đường?”
Giọng điệu của Triệu Phù Mộng kiên quyết chắc chắn: “Anh sẽ đối xử tốt với nó.”
3
Người đàn ông tên Lục Thiêm Tinh, là một giáo viên khoa sáng tác của Học viện Âm nhạc Mộ Thành.
Sau khi tặng mèo cho Lục Thiêm Tinh, bởi vì những câu hỏi vụn vặt như “loại thức ăn cho mèo”, “quen với cát đậu phụ hữu cơ hay cát đất sét”, “lần trước diệt ký sinh trùng là khi nào” mà hai người thường xuyên liên lạc với nhau.
Qua lại nhiều lần, ăn vài bữa cơm, xem vài bộ phim, cũng không làm gì cả, ngày nói chuyện mấy tiếng đồng hồ.
Lục Thiêm Tinh là một người đàn ông thú vị, anh không hề khiến cô cảm thấy buồn chán dù chỉ là một chút.
Triệu Phù Mộng vẫn đang từng bước thực hiện danh sách của mình.
Lúc nhận được tin nhắn wechat của Lục Thiêm Tinh vào sáng sớm, cô đang mang hoa và cây cối mình nuôi tặng cho một cụ già rất cần, còn thuận tiện tặng cho ông cụ một hộp trà Mao Tiêm.
Lục Thiêm Tinh gửi tin nhắn wechat nói, “Cát Cát” nghịch ngợm quá rồi, hôm qua chiếc ghế sofa da còn nguyên vẹn cuối cùng của anh cũng đã bị nó cào nát.
Nhân tiện còn gửi kèm thêm những bức ảnh hiện trường “vô cùng thê thảm”.
Triệu Phù Mộng trả lời: Ghế sofa nhà tôi đều là loại rẻ tiền, dù có bị cào rách cũng không thấy xót.
Cô nghĩ đến việc tiếp theo trong danh sách, hỏi Lục Thiêm Tinh: Anh có thích đọc sách không?
Nửa giờ sau, Triệu Phù Mộng lấy nốt chút trà Phổ Nhĩ còn sót lại trong nhà ra tiếp đãi Lục Thiêm Tinh.
Lục Thiêm Tinh ngồi trên chiếc ghế gỗ dài, vừa uống trà vừa quan sát xung quanh.
Căn hộ một phòng ngủ trống không đã chỉ còn lại vài đồ dùng trong nhà, trên sàn đặt những chồng sách đã được buộc gọn.
Triệu Phù Mộng tháo dây thừng ra: “Anh có muốn chọn không?”
“Bình thường cô thích đọc cái gì…” Lục Thiêm Tinh cầm quyển sách trên cùng lên, anh hơi ngừng lại, nhướng mày cười hỏi: “《Pipilu và Luxixi》(1)?”
(1)Một cuốn truyện tranh của Trung Quốc.
“《Pipilu và Luxixi》thì làm sao? Lúc tôi không vui sẽ giở ra đọc một chút, rất nhiều câu đều nhớ.”
Triệu Phù Mộng im lặng nhận lấy cuốn sách từ tay anh, vuốt ve bìa sách đã sờn rách vì lật đi lật lại quá nhiều lần.
Cô đã đánh dấu rất nhiều trong đó, còn lấy bút chì tùy tiện ghi lại cảm nghĩ.
Thế giới truyện cổ tích tốt biết bao, có ranh giới trắng đen rõ ràng, thiện ác tất có báo ứng.
Người lớn đã khuấy trộn linh hồn thành một màu xám thối nát bẩn thỉu, còn cảm thấy như thế mới là chân lí.
Cô vuốt ve trang bìa trong nhưng không mở ra nữa mà đóng lại, đưa cho Lục Thiêm Tinh: “Nếu anh muốn thì cầm lấy đi, không muốn thì tôi sẽ vứt.”
Lục Thiêm Tinh cúi đầu nhìn cô: “Cô tài trợ tiền xăng à?”
“Cái gì?”
Lục Thiêm Tinh cười nói: “Nếu cô tài trợ, tôi sẽ chạy thêm hai chuyến nữa, vận chuyển toàn bộ số sách ở đây của cô đi.”
Chiều hôm ấy, bọn họ chạy tới chạy lui bảy lần, cuối cùng cũng chuyển được hết nguyên vẹn một phòng sách trong nhà Triệu Phù Mộng sang nhà Lục Thiêm Tinh.
Trong chuyến cuối cùng, Triệu Phù Mộng đi theo Lục Thiêm Tinh lên lầu xin một ngụm nước.
Vừa mở cửa ra, Cát Cát đã kêu “meo” một tiếng rồi nhào tới.
Cát Cát ở chỗ Lục Thiêm Tinh được hai tuần, đã khôi phục lại dáng vẻ mượt mà trước đây.
Triệu Phù Mộng bị một tiếng kêu này của nó làm cho mềm lòng, ôm nó một lúc lâu không nỡ buông ra.
“Tại sao lại gọi con mèo này là Cát Cát?
“Đã xem qua 《Dịch vụ giao hàng của phù thủy Kiki》chưa? Con mèo đen của nhân vật nữ chính trong đó có tên như vậy.” Tất cả ảnh đại diện của cô trên mạng đều là nhân vật nữ chính Kiki trong《Dịch vụ giao hàng của phù thủy Kiki》, mặc váy đen, đeo nơ đỏ, cưỡi một cây chổi, cô độc lẻ loi bay trên bầu trời của thành phố.
Lục Thiêm Tinh nghi hoặc nhìn cô, ánh mắt mang theo sự dò xét: “Tại sao không thể tiếp tục nuôi nó? Cô muốn chuyển nhà sao?”
Triệu Phù Mộng dừng một chút, đặt con mèo xuống, ánh mắt từ biệt xa xăm chứa đựng sự mơ hồ “ừ” một tiếng: “… Sẽ không ở Mộ Thành nữa.”
“Khi nào rời đi?”
“Có thể là… Tháng sáu đi, cũng có thể là đầu tháng bảy.”
Cô lại nghĩ đến buổi tối bên bờ biển ở Nghiên Thành đó, trong lòng luôn có chút để ý, cô không nhịn được xác nhận lại: “Anh thật sự không nhớ tôi sao?”
Lục Thiêm Tinh cười: “Tôi đã từng nói trí nhớ của mình không tốt mà, cô ít nhất cũng phải cho tôi chút gợi ý chứ? Cô xinh đẹp như vậy, nếu tôi đã gặp qua cô, nhất định sẽ không thể nào quên được.”
Câu nói nịnh nọt lấy lòng này một chút cũng không khiến người ta phản cảm, Triệu Phù Mộng cười nói: “Không nhớ nữa thì bỏ đi.”
Lục Thiêm Tinh pha cho cô một tách trà, anh mở nắp đàn ra, tiện tay ấn vài nốt nhạc: “Tôi viết một bản nhạc, còn chưa xong, cô nghe thử giúp tôi chút nhé.”
Triệu Phù Mộng ngồi xuống bên cửa sổ, cô chống má lên bàn, lắng nghe những nốt nhạc sầu muộn và linh hoạt kỳ ảo bay ra từ đầu ngón tay của Lục Thiêm Tinh, một cảm giác thương cảm đang ngấm ngầm thiêu đốt trong lòng cô.
Lục Thiêm Tinh đàn vài đoạn rồi dừng lại, cách cây đàn piano nhìn cô mỉm cười: “Tôi sẽ biểu diễn ở buổi hoà nhạc tốt nghiệp vào tháng sau.
Mời cô đến nghe, coi như tiệc tiễn biệt cô.”
4
Vào ngày diễn ra buổi hòa nhạc tốt nghiệp, Triệu Phù Mộng đặc biệt chọn một chiếc váy dài trong số quần áo ít ỏi còn lại để mặc đi cổ vũ Lục Thiêm Tinh.
Lúc Lục Thiêm Tinh nhìn thấy cô mắt liền sáng lên, tựa như viên ngọc bám bụi lâu ngày, cuối cùng hôm nay cũng được lau sạch sẽ.
Hội trường của Học viện Âm nhạc nguy nga lộng lẫy, dàn nhạc đang điều chỉnh âm thanh.
Lục Thiêm Tinh dẫn cô lên hàng ghế đầu, chỉnh lại chiếc nơ đang đeo trên người mình, hỏi cô: “Có được không? Tôi cứ cảm thấy bộ đồ này quá trang trọng, mặc vào khiến tôi rất không thoải mái.”
“Anh mặc vest rất đẹp, có điều tôi vẫn cảm thấy áo sơ mi bình thường thoải mái phù hợp với anh hơn.”
Ánh mắt của Lục Thiêm Tinh có vài phần khác thường: “Trước đây cô thật sự từng gặp qua tôi sao?”
Triệu Phù Mộng mím môi cười.
“Rốt cuộc là khi nào vậy?”
“Không nói cho anh biết đâu, cứ từ từ đoán đi.” Cô đưa tay lên phủi phủi vai anh, làm xong động tác này xong, sững sờ một hồi cô mới cảm thấy hình như hơi quá giới hạn, có chút ám muội.
May mà Lục Thiêm Tinh không để ý, anh bảo cô ngồi xuống còn mình đi vào hậu trường chuẩn bị cho màn biểu diễn.
Dàn nhạc mở màn buổi hòa nhạc tốt nghiệp với bản giao hưởng của Antonín Dvořák, tiếp theo sau là Lục Thiêm Tinh.
Trên sân khấu rộng lớn, chỉ có một tia sáng trắng chiếu vào anh, bản nhạc anh diễn tấu như là làn nước thấp thoáng trong ánh trăng, xâu chuỗi những điềm báo về những ưu thương của cuộc đời.
Triệu Phù Mộng yên lặng lắng nghe, phút chốc, tất cả mọi người đều biến mất, trái đất cũng không tồn tại, cô là một hạt bụi nhỏ bé bay bổng trong vũ trụ bao la.
Cô cúi đầu che mặt lại, không có cách nào khống chế được, nước mắt lặng lẽ rơi trong bóng tối.
Nốt nhạc cuối cùng dừng lại, Lục Thiêm Tinh đứng dậy chào cảm ơn, tiếng vỗ tay như sấm.
Người dẫn chương trình đưa micro tới hỏi về cảm hứng sáng tác, Lục Thiêm Tinh cười nói: “Không có cảm hứng gì cả, chỉ nghĩ vu vơ mà thôi.
Có điều vừa rồi, cuối cùng tôi cũng đã nghĩ ra được một cái tên cho bản nhạc chỉ có số hiệu này của mình.”
“Là gì vậy?”
Ánh mắt của Lục Thiêm Tinh xuyên qua bóng tối, nhìn bóng dáng của người đang cúi đầu kia: “《Phù Sinh Nhược Mộng》.”
Triệu Phù Mộng vào nhà vệ sinh rửa mặt sau đó đến cửa ra vào của tòa nhà đợi Lục Thiêm Tinh.
Lục Thiêm Tinh thay bộ vest gò bó ra, mặc một chiếc áo phông màu xám, dưới chân đi dép tông, anh ném chìa khóa xe cho Triệu Phù Mộng: “Cô lái xe, chúng ta đi uống rượu.”
Mất một tiếng rưỡi để lái xe đến ngoại ô Mộ Thành.
Một quán nhỏ nơi hoang vu, rượu là do chủ quán đích thân ủ, có hương mơ thoang thoảng, vừa uống vào miệng thì mát lạnh, nhưng tác dụng chậm lại rất mạnh.
Lục Thiêm Tinh ngà ngà say, mở miệng hát thần khúc khiêu vũ trên quảng trường cho Triệu Phù Mộng nghe, Triệu Phù Mộng cười lớn nói anh như vậy là đang xỉ nhục phong cách của Học viện Âm nhạc Mộ Thành.
“Cô tốt nghiệp trường nào?” Lục Thiêm Tinh đặt bình rượu xuống đất, chống hai tay ra sau, duỗi thẳng chân.
“Đại học Mộ Thành…” Triệu Phù Mộng hờ hững thản nhiên cười cười: “Bây giờ thất nghiệp rồi, cũng đang làm nhục phong cách của trường.”
“Cho nên cô mới rời khỏi Mộ Thành?”
Triệu Phù Mộng không nói nữa, cầm bình rượu lên rót cho mình.
Gió đêm của vùng hoang vu thoảng qua tai, vầng trăng trên trời phản chiếu trong bầu rượu.
Vừa định nâng ly lên, cổ tay cô liền bị giữ chặt.
Đợi đến khi nhìn thấy cảm xúc thẳng thắn vô tư lại nồng nàn kịch liệt trong mắt Lục Thiêm Tinh, cô mới ý thức được, đây là một nụ hôn.
5
Sau đó, Triệu Phù Mộng trốn tránh Lục Thiêm Tinh rất lâu.
Những việc trong danh sách vẫn đang được tiếp tục làm từng cái một, gần như đã hoàn thành xong rồi.
Nhưng mà mấy việc cuối cùng ấy, cái trước lại gian nan hơn cái sau.
Cô ở trong căn hộ chỉ còn một chiếc giường suốt ba ngày không đi đâu, cuối cùng cũng thu hết can đảm về quê một chuyến.
Quê cô là một thị trấn nhỏ không ai biết đến ở miền nam, nó quá trầm tĩnh, đến mức mấy năm nay không thu hút được sự quan tâm của người dân do thiên tai, cũng chẳng được dư luận chú ý do tai nạn, ngoại trừ ba tháng trước, thị trấn nhỏ này lần đầu tiên bị dính vào một vụ bê bối.
Triệu Phù Mộng thuê một chiếc xe trong huyện rồi lái về thị trấn.
Mẹ cô đang phơi chăn bông nghe thấy tiếng động cơ liền thò đầu ra từ tầng hai nhìn xuống, ngừng một lát, giọng bà run run gọi cô: “Mộng Mộng?”
Chẳng mấy chốc cha cô cũng đã trở về, hai ông bà thật thà chất phác lại ít nói khi đối mặt với Triệu Phù Mộng càng trầm mặc hơn.
Triệu Phù Mộng tháo kính râm xuống, để nguyên khẩu trang, hỏi mẹ: “Mẹ có cần giúp gì không?”
Cả ngày hôm đó, Triệu Phù Mộng giúp tổng vệ sinh, giặt quần áo, lái xe đến cửa hàng mua một tạ gạo, lại đến hàng điện máy mang về một chiếc điều hoà mới tinh…
Đến tám giờ tối, sau khi ăn xong bữa cơm trong im lặng với cha mẹ cô liền quyết định rời đi.
Cha vẫn không nói gì, mẹ thì đi tới đi lui mấy phòng để giúp cô gói đặc sản, cuối cùng hỏi cô: “Thật sự không ở lại một đêm rồi đi sao?”
“Không ở đâu ạ, sáng mai còn có việc…” Cô nhìn cha một cái, cầm lấy túi đồ lớn trên tay mẹ: “… Hai người bảo trọng.”
Mẹ tiễn cô đến cửa liên tục hỏi: “Bao giờ con về?”
Triệu Phù Mộng nghẹn ngào: “… Sớm thôi ạ.”
Sau khi lên huyện trả xe, cô ra ga ngồi tàu thường về Mộ Thành.
Nằm trên giường tầng cao nhất giống như con thuyền trên mặt nước vậy, lắc lư chao đảo.
Trong khoang tàu yên tĩnh, mọi người đều đã ngủ say, có thể láng máng nghe thấy tiếng ngáy.
Triệu Phù Mộng không ngủ được, nghe thấy điện thoại rung một cái liền lấy ra xem, là tin nhắn thoại Lục Thiêm Tinh gửi đến, một phút ba mươi giây.
Cô do dự một lúc rồi ấn mở, để sát vào tai.
Là bản nhạc piano đó, 《Phù Sinh Nhược Mộng》.
Nghe xong, cô gõ từng chữ trong bóng tối: Có thể đi cùng tôi đi đến một nơi không?
Lục Thiêm Tinh nhanh chóng trả lời lại, nói đi đón cô.
Cô nằm trên giường, trong trận lắc lư chòng chành hối thúc người ta đi vào giấc ngủ như vậy, cô tắt khoảnh khắc bạn bè đi, lần lượt xóa danh sách các cuộc trò chuyện wechat, chỉ để lại của Lục Thiêm Tinh.
Sau đó cô xóa số điện thoại của mình, xóa hết tất cả nội dung trên các trang mạng xã hội Weibo, Instagram, Twitter, Facebook,… sau đó gỡ cài đặt từng trang một…
Cuối cùng, phần mềm dùng để liên lạc duy nhất còn lại trên điện thoại là wechat, trên màn hình trống trải sạch sẽ.
Bảy giờ sáng, Lục Thiêm Tinh lái xe đến đón cô, trông anh tiền tuỵ hốc hác như ngủ không ngon giống cô, anh cầm hành lý của cô để ra phía sau, khi cửa đóng lại, cuối cùng cũng nhìn thẳng vào cô: “Tôi có thể đi cùng cô, nhưng cô phải đi làm vài việc với tôi trước.”
“Việc gì vậy?”
Lục Thiêm Tinh úp úp mở mở, từ đầu đến cuối vẫn không nói cho cô biết phải làm gì.
Xe đi bốn tiếng đồng hồ trên đường cao tốc, một tiếng trên đường
huyện, một tiếng đường núi quanh co, đến khi Triệu Phù Mộng, một người chưa bao giờ say tàu xe đều cảm thấy có chút khó chịu thì đã tới một ngôi làng nhỏ.
6
Cotinus coggygria(2) mọc quanh làng, dưới lá cờ đỏ ở đầu làng có một vài đứa trẻ đang chơi đùa, trong làn bụi bị xe cuộn lên, chúng ném đồ đạc trong tay đi, lao về phía trước: “Chú Lục! Chú Lục!”
(2)Cotinus coggygria là một loài thực vật