Dịch: Tiểu Tán Tu
Nhóm dịch: Vô Sĩ
Lời của Ứng Tư Tuyết khiến cho Dương Húc Minh có chút bất đắc dĩ. Đây chính là nguyên nhân cô nàng đại tiểu thư này không sợ chết sao?
Thực sự khoe khoang quá mức đi mà, làm cho người dân bình thường như Dương Húc Minh cảm thấy thật chướng mắt.
- “Đại tiểu thư, em thật sự rất đáng thương, chưa được thử cảm giác yêu đương, chưa có bồ, chưa được cho khỉ ăn chuối, chơi trò cảm giác giác mạnh nữ trên nam dưới, đêm bảy ngày ba, vào ra vô kể…thật là đáng tiếc …đáng tiếc” mặc dù bị thua thiệt trên mọi phương diện so với Ứng Tư Tuyết, nhưng Dương Húc Minh vẫn như con vịt chết mạnh miệng cù nhây lại với cô nàng, ngoài ra còn tranh thủ cà khịa vài câu.
- “Chỉ hưởng thụ vật chất mà không hưởng thụ tinh thần thực sự rất thiệt thòi. Em có biết yêu đương tươi đẹp như thế nào không? Em có biết vị ngọt đôi môi là gì không? Em có biết cảm giác nắm tay khi hai người ở bên nhau là thế nào không?
Em có biết trong trời đêm đông giá lạnh, hai người ngồi cạnh nhau, sưởi ấm cho nhau, cảm giác da chạm da, thịt chạm thịt, từng lỗ chân lông co cụm lại như da gà, rồi khi em đang lạnh, bỗng nhiên có luồng hơi ấm phả vào sau tai em, cảm giác ấy em có hiểu được hơm?
Khi em đi xa, luôn có một người yên lặng chờ em, chỉ yên lặng ngồi đó chờ và chờ, chờ em về ăn cơm chung, quan tâm nhau, chăm sóc vun đắp cho hạnh phúc tương lai. Đó mới là niềm vui lớn nhất trong cuộc đời, cho dù em có mua một vạn cái túi xách, đi hàng trăm nơi, top một thách đấu liên quân mobile cũng không sánh được.
Người chưa từng yêu đương, mãi mãi vẫn chỉ như sống cuộc đời không trọn vẹn mà thôi. Nếu như hiện tại em chết ở đây, cũng sẽ trở thành người giống như vậy.
Huống chi em ngay cả yêu đương cũng chưa trải qua, làm sao biết những thú vui về đêm khác, làm sao biết được con số 69 huyền thoại, cách cho khỉ ăn chuối..blah..blah.Nam nữ ở cạnh nhau, trao nhau yêu thương, cảm giác còn kích thích hơn cả bị điện giật.”
Dương Húc Minh chém gió như thánh thần, hắn thầm cảm ơn bộ sách cô giáo thảo ngày xưa thằng bạn thân cho mình mượn, lúc này thật hữu dụng.
Ứng Tư Tuyết lẳng lặng nghe Dương Húc Minh nói xong, khóe miệng cô nàng nhếch lên một đường cong nhè nhẹ.
“Anh Minh, anh nói nhiều như vậy cũng chỉ để thuyết phục em đổi ý…. Nếu bây giờ em nói, trước khi chết em muốn thử cảm giác làm đàn bà, anh có nguyện ý giúp em hem?Hi hi…..”
- “A…” Dương Húc Minh khẽ giật mình.
- “Oát đờ heo? Mịa nó, không phải chỉ đang chém gió với nhau thôi sao? Tự nhiên em lại thay đổi phong cách, muốn biến giả thành thật vậy?” Dương Húc Minh hoàn toàn câm nín.
- “Anh nghi ngờ em đang cố tình trêu anh đúng không?”
Ứng Tư Tuyết mỉm cười, - “Em thì lại hoài nghi anh đang giả ngu, chỉ biết chém gió mà không dám làm thật.”
Dương Húc Minh im lặng nhìn cô nàng, nói, - “Đại tiểu thư, đầu óc em bị chập mạch rồi phải không?”
Ứng Tư Tuyết nhếch miệng cười, - “Ai bảo anh lôi đề tài này ra … Mà yêu cầu của em không phải rất bình thường sao?”
- “Anh thử đặt mình vào tình huống của em xem, nếu anh đang bị hãm sâu vào tình huống nguy hiểm, lập tức sẽ chết, mà anh lại chưa biết mùi yêu đương gì, đồng thời ngay cạnh anh lúc này vừa vặn có một mỹ nữ, thông minh, vòng nào ra vòng nấy, còn rất thân thiết với anh, chẳng lẽ anh không muốn trước khi chết chơi vài trò cảm giác mạnh sao?
Dương Húc Minh chần chờ một chút, - “Haizz… Mặc dù anh sẽ nói là không, nhưng anh không thể lừa gạt bản thân mình, thực sự trong thâm tâm anh muốn nói có. Nhưng anh chắc chắn anh sẽ không nói thật.”
Ứng Tư Tuyết nhún vai, - “Vậy thì đúng rồi, tại sao con trai bọn anh có thể có ham muốn như vậy, mà con gái tụi em thì không thể?
Bây giờ cũng đã là 2019 rồi, nam nữ bình đẳng, những chuyện con trai bọn anh có thể, tại sao con gái bọn em không thể, chẳng lẽ con
gái bọn em không có thất tình lục dục sao?”
Ứng Tư Tuyết mạnh miệng nói, - “Con trai có thể ham muốn, nhưng con gái không thể sao?”
- “Em trâu bò thật đấy. Không hổ danh là đại tiểu thư, làm anh á khẩu không trả lời được.” Dương Húc Minh im lặng giơ ngón tay cái lên.
Nhưng sau khi Dương Húc Minh nói câu đó xong, Ứng Tư Tuyết không tiếp tục cợt nhả cùng hắn nữa, chỉ im lặng không nói một lời. Bầu không khí trở nên tẻ nhạt, hai người tiếp tục đi trên đường lớn, không ai nói gì nữa.
Trong màn sương mù yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân rõ ràng. Không khí yên lặng kéo dài nửa ngày, cuối cùng vẫn là Dương Húc Minh mở miệng phá vỡ sự yên lặng này.
“Hây…Đại tiểu thư, anh muốn hỏi em một vấn đề được không?” Dương Húc Minh nói.
Ứng Tư Tuyết không thèm ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm xuống đất, hỏi, - “vấn đề gì?”
- “Em đã 24 tuổi mà chưa từng yêu đương, dáng vẻ còn xinh đẹp như vậy, em có phải lesbian* không vậy?”
*Lesbian: gọi tắt là les, chỉ người con gái yêu người đồng giới, nữ yêu nữ, còn con trai thường gọi là bê đê hay gay.
- “Les…” Lông mày của Ứng Tư Tuyết nhăn lại, - “Anh còn mặt mũi hỏi em câu đó hả? Em xém chút nữa bị bạn gái anh giết chết, nếu không phải em giả les lừa cô ấy, nói không chừng ngay sau đêm chúng ta trở về từ hang Dã Cô, anh đã phải nhặt xác cho em rồi đấy.”
- “A!” Dương Húc Minh nghi hoặc hỏi, - “Chuyện là như thế nào vậy?”
Ứng Tư Tuyết liếc mắt, đem sự việc tin nhắn của mẹ nàng đêm đó kể lại cho Dương Húc Minh.
Cuối cùng cô còn bổ sung một câu, - “Bạn gái anh thực sự là bình dấm, anh và em không có quan hệ gì cả, ngay cả bạn bè cũng không phải, vậy mà cô ấy đã muốn thịt em rồi.”
- “Khả năng ghen của cô ấy gớm như vậy, chắc anh không dám có hành động gì thân mật với cô gái nào nhỉ? Chỉ cần thấy anh đi cùng người con gái nào, cô ấy đều sẽ nổi cơn tam bành hả?”
- “Chắc không đâu…” Dương Húc Minh nói, - “bởi vì anh sẽ không ngó nghiêng lung tung cô gái nào khác, coi như ngẫu nhiên liếc qua, Lý Tử cũng sẽ không để bụng. Trên phương diện này, cô ấy vẫn rất rộng lượng.”
Ứng Tư Tuyết cười lạnh một tiếng, - “cho nên anh không phủ nhận anh đã từng nhìn trộm em?”
Dương Húc Minh ho khan một tiếng, nói.
- “Nếu như phía sau chúng ta là một đám quỷ, vậy mọi cử động của chúng ta đều bị lũ quỷ giám sát, việc này khiến chúng ta rất bị động.” Dương Húc Minh vội vàng chuyển chủ đề.
Ứng Tư Tuyết nhếch miệng, đang chuẩn bị nói chuyện. Nhưng đúng lúc này, màn sương mù phía trước vang lên âm thanh quỷ dị, tựa hồ có vật gì đó khá nặng rơi từ không trung nện xuống đất.
Mà vật kia cách bọn họ rất gần, Dương Húc Minh và Ứng Tư Tuyết đồng thời dừng bước, Ứng Tư Tuyết lập tức trốn ra sau lưng Dương Húc Minh.
Cùng lúc đó, sâu trong màn sương, bỗng nhiên vang lên tiếng xé gió sắc nhọn, Dương Húc Minh chưa kịp phản ứng, quỷ ảnh trắng bệch bỗng nhảy ra từ trên lưng Lâm Thu, đánh một quyền vào trong không khí.
Trong âm thanh trầm đục, quỷ ảnh đánh văng vật gì đó ra trên mặt đất. Dương Húc Minh lúc này mới thấy rõ thứ đó là gì.
Đó là một chiếc răng vàng, sau đó tiếng xé gió liên tiếp vang lên, tạo thành chuỗi âm thanh, năm cái răng vàng trực tiếp xuyên qua màn sương mù, bắn về phía Lâm Thu đang hôn mê trên vai Dương Húc Minh.