Dịch: BsChien
Nhóm dịch: Vô Sĩ
Những suy luận của Ứng Tư Tuyết đa phần đều rất sát với khả năng hiện thực. Mặc dù thỉnh thoảng cũng có sai sót, nhưng ý kiến đưa ra của cô nàng hầu hết là đúng.
Mà cho tới bây giờ, Dương Húc Minh cũng cảm thấy tình huống có lẽ đúng như những gì Ứng Tư Tuyết nói tới.
Ứng Tư Tuyết vừa đi, vừa cất lời nhắc nhở:
- "Cẩn thận bà mối ác quỷ kia, phương pháp giết người của nó rất khó ngăn cản. Tối thiểu nhất anh Tiểu Minh chẳng thể dùng tay không, chống đỡ loại năng lực phóng ám khí nhanh như đạn bắn vậy được.”
Dương Húc Minh nhẹ gật đầu
- "Anh biết rồi!”
Những cái răng vàng của bà mối kia sau khi rơi xuống đất liền nhanh chóng hóa thành nước tan đi, cuối cùng hoàn toàn biến mất. Tự mình thể nghiệm qua sự lợi hại của mấy cái răng vàng này, Dương Húc Minh hiểu rõ sự nguy hiểm của chúng.
So với những lệ quỷ khác có tầng tầng lớp lớp năng lực quái dị, bà mối phun răng vàng giết người này rõ ràng là một loại năng lực cùi bắp nhất, cơ hồ là năng lực thuộc hàng phổ thông trong các thể loại phổ thông.
Bà mối này có lẽ là lệ quỷ có năng lực yếu nhất mà Dương Húc Minh từng thấy qua.
Đôi tay quỷ của Tiểu Tư, bầy rắn và linh thể ghép đôi của lão quản lý trong hầm trú ẩn Chung Sơn, tăng nhân ở hang Dã Cô có năng lực Nhất kiến tất sát, con quỷ gõ cửa với chiêu Tuyệt sát… Tất cả những năng lực của Lệ quỷ hắn từng chiến đấu đều mạnh hơn nhiều so với bà mối trước mặt.
Đối mặt bà mối quỷ tập kích, ngay cả bóng trắng thần bí phía sau Lâm Thu đều có thể kịp thời phản ứng, vung tay đánh rơi ám khí răng vàng. Bóng trắng này cũng là mặt hàng yếu ớt nhất mà Dương Húc Minh gặp phải từ khi tiếp xúc thế giới Lệ quỷ đến giờ.
Nhưng vạn vật tương sinh tương khắc, đối với một người bình thường như Dương Húc Minh, bà mối quỷ này ngược lại là khó xử lý nhất.
Là một người trần mắt thịt, không có tốc độ phản ứng siêu việt như bọn quỷ, thì chiêu phóng ám khí như vậy chính là thủ đoạn giết chóc không cách nào phá giải. Dù sao người bình thường không ai có khả năng tay không đỡ đạn.
Uy lực cùng tốc độ của răng vàng kia tuyệt đối không kém hơn đạn bắn từ súng lục chút nào.
Dương Húc Minh cảm giác có chút đau đầu. Đúng là như Ứng Tư Tuyết nói từ trước, nếu bà mối quỷ này từ ban đầu tiến hành tập kích hắn, khả năng giờ này hắn đã lên nóc tủ ngồi ngắm gà khỏa thân.
Tràn ngập cảnh giác cùng e dè, Dương Húc Minh và Ứng Tư Tuyết không nói chuyện tiếp nữa mà lặng lẽ đi hướng vào chỗ sâu trong màn sương mù.
Bọn hắn ý thức được sương mù nguy hiểm, không còn tranh cãi nói nhảm, chỉ muốn mau chóng đi ra khỏi khu vực mờ mịt này, nhìn thấy những thứ phía sau đó.
Rõ ràng bà mối quỷ không muốn bọn Dương Húc Minh đi tới phía trước, cho nên càng tiếp cận chỗ sâu, bà mối quỷ càng công kích điên cuồng hơn. Mà việc bọn hắn làm chỉ có thể là bị động ứng chiến.
Hai người vẫn đi hướng tới phía trước, vì phòng ngừa công kích phát sinh lúc Dương Húc Minh không kịp phản ứng, hắn giao Lâm Thu cho Ứng Tư Tuyết cõng. Cũng may Lâm Thu không nặng, Ứng Tư Tuyết còn có thể cõng được cô bé, chỉ là đi đường hơi nặng nề vất vả.
Nhưng hai người vừa đi một đoạn đường thì lần nữa đồng loạt dừng bước.
Phía trước, trong sương mù vô thanh vô tức xuất hiện một cái ô tô màu trắng dừng sát ven đường.
Hình dáng màu sắc xe vô cùng quen thuộc, biển số cũng vẫn như thế, chính là xe ô tô của Lâm Tông Lễ xuất hiện lần nữa ở trước mặt bọn hắn.
Chỉ là lần này, chiếc xe trắng cũng không nằm ngang ngăn ở trên đường, mà là dừng ở vệ đường nhìn rất bình thường, giống như lái xe tạm thời đỗ xe lại, bước xuống làm việc gì đó.
Cửa xe mở rộng, từ bên trong tản ra khí tức quỷ dị âm trầm, những đồ vật nội thất trong xe ánh lên một vẻ quái dị khó tả.
Trong nháy mắt nhìn thấy chiếc xe trắng, hai người vội vàng dừng lại, Ứng Tư Tuyết thấp giọng nói:
- "Nhìn kìa, nó đã theo kịp chúng ta. Cũng không biết tình huống bên trong cái xe này là như thế nào?”
Dương Húc Minh giơ chuông cổ lên, chậm rãi đi đến chiếc xe ô tô trắng.
- "Theo sau lưng anh.” - Dương Húc Minh nói "Mặc kệ bọn chúng có chủ ý gì, đều không cần phải sợ hãi. Có
anh ở đây rồi!”
Cái chuông đồ cổ này có thể xua đuổi lệ quỷ trong một phạm vi nhất định, coi như trong xe thật sự có bố trí bẫy rập, Dương Húc Minh cũng không sợ bọn chúng.
Ứng Tư Tuyết lại cuống quít túm lấy tay hắn, nói:
- "Chờ một chút! Đừng nóng vội. Tình huống không thích hợp, anh đừng vội rung chuông.”
- "Vì cái gì?” - Dương Húc Minh ngơ ngác hỏi lại.
Ứng Tư Tuyết nhìn một chút chiếc xe trắng phía trước, cất lời:
- "Cái chuông này không thể ảnh hưởng đến Lệ quỷ ác ở cự ly xa, nhưng lại xua đuổi lệ quỷ tốt ở gần! Anh hiểu hông?”
Dương Húc Minh sửng sốt vội vàng hạ tay trái đang cầm chuông cổ xuống.
Hoàn toàn chính xác, nếu như bà mối quỷ kia thực sự trốn ở phụ cận, trong nháy mắt Dương Húc Minh rung chuông, bóng quỷ bảo hộ Lâm Thu bị đuổi tản ra, như vậy sẽ không còn ai có thể giữ mạng cho cô bé đang hôn mê này nữa.
Dương Húc Minh từ bỏ ý định rung chuông ngay lập tức.
- "Vậy bây giờ làm thế nào?" Dương Húc Minh nhìn về xe trắng phía trước, hỏi - "Chúng ta không có khả năng quay trở về bằng đường cũ.”
Ứng Tư Tuyết vẫn chăm chú quan sát chiếc xe, không vội trả lời.
Biển số của chiếc ô tô màu trắng này đúng thật là xe của anh trai Lâm Thu, nhưng thân xe sạch sẽ gọn gàng, không có bất kỳ vết lõm vết trầy nào, hoàn toàn không giống dáng vẻ gần đây mới bị Dương Húc Minh xô rớt xuống sườn núi.
- "Nó từ Vương Quan doanh bắt đầu theo đuôi chúng ta mà đến, chính là kẻ ngoài ý muốn xông vào khu vực này. Cho nên vòng tay đại biểu cho con quỷ cuối cùng cũng không phải chiếc xe này, mà là mảng sương mù nơi đây.
Trước khi chúng ta nhìn thấy Đặng Hiển Quý, hết thảy đều bình thường. Từ khi nhìn thấy Đặng Hiển Quý, sương mù lập tức xuất hiện, ba con quỷ vẫn dây dưa Đặng Hiển Quý vội vàng xuất thủ, muốn chơi chết gã bợm nhậu kia.
Hiển nhiên là con quỷ điều khiển xe ô tô này đi theo chúng ta, đến đây và kích thích ba con quỷ vốn cư trú ở nơi này. Bọn chúng không phải một đội!"
Ứng Tư Tuyết tỉnh táo phân tích:
- "Cửa xe lần này mở rộng, không chừng biểu thị có nguy hiểm, khả năng bà mối quỷ đã phát sinh xung đột với con quỷ lái xe.
Tiểu Minh, anh có thể đem lửa quỷ của anh phủ kín con đường phía trước không? Em nghĩ nếu có cạm bẫy, đại khái không phải trong xe mà là trên đường bên cạnh ô tô trắng này.”
Dương Húc Minh dựa theo yêu cầu của Ứng Tư Tuyết mà làm. Hắn ngồi xổm trên mặt đất, tay trái đặt trên đường cái, ngọn lửa quỷ trắng bệch cấp tốc bùng cháy dọc theo đường nhựa lan tràn ra tới chỗ xe đậu.
Nhưng sau khi lửa quỷ bốc lên khắp đường, bọn hắn vẫn không phát hiện ra điểm gì bất thường. Ứng Tư Tuyết nói:
- "Lại thêm anh Minh mang theo trường mệnh khóa đều không nhìn thấy gì, có lẽ nơi này thật sự không có quỷ”
Ngửa đầu nhìn bầu trời trắng xóa mịt mù, bông tuyết bay xuống càng lúc càng lớn, Ứng Tư Tuyết cắn răng nói:
- "Đi lên phía trước! Chúng ta không có thời gian trì hoãn! Nếu lùi bước lúc này, chẳng ai biết sẽ phát sinh cái gì. Trực giác của em cho thấy, nếu cứ chậm trễ tiếp sẽ có chuyện không tốt xảy ra.”
Ứng Tư Tuyết cõng Lâm Thu, dẫn đầu đi tới. Dương Húc Minh vội vàng đuổi theo, cùng cô gái sóng vai mà đi.
Hắn thấp giọng thở dài nói:
- "Quả nhiên người thông minh đến đâu, đến cuối cùng cũng vẫn phải dựa vào thất phu lỗ mãng lao đầu vào nguy hiểm.”